Con ngươi của người đàn ông đen kịt chân thực nhất, đen như mực, giống như hai con sông không đáy, yên lặng nhìn chằm chằm Ngu Hoài, giống như cảnh cáo, lại giống như đang lạnh lùng dò xét.
Là Cố Quân Các ... Anh ấy đã nhìn mình bao lâu rồi?
Sau khi phản ứng lại, Ngu Hoài không khỏi rùng mình.
Nói thật, trong lòng anh vẫn luôn có chút sợ hãi Cố Quân Các, nhiều năm như vậy, Ngu Hoài cũng không phải chưa từng có ý định lùi bước, điều đó quanh quẩn trong đầu anh rất nhiều lần, như là lúc biết được tin tức bạn trai mình sắp kết hôn, nhưng mỗi một lần anh hạ quyết tâm rời đi, thì thứ chờ đợi anh không phải là sự giải thoát, mà là đủ loại "Hình phạt" và "Giam giữ" đáng sợ, đủ để khiến cho người ta hoàn toàn suy sụp.
Không biết có bao nhiêu lần, trong lúc mê man, anh giãy dụa rồi từ trong một đợt tình triều khác bừng tỉnh, Ngu Hoài muốn giơ tay lên, lại phát hiện gông cùm khóa chặt khớp xương toàn thân. Tuyến thể lan ra cảm giác đau đớn như bị kim châm, khắp người đều lưu lại dấu vết, anh mò mẫm quay đầu lại, chỉ thấy Cố Quân Các đang ngồi ở một bên, lạnh lùng nhìn mình... Ánh mắt giống như bây giờ. Bề ngoài lạnh lùng, nhưng du͙© vọиɠ ẩn chứa bên trong khiến người ta khϊếp sợ.
Ngu Hoài nhịn không được muốn né tránh, nhưng mắt cá chân của anh đã bị đối phương nắm lấy, kéo một cách thô bạo ...
Sau vài lần nữa, đừng nói đến phản kháng, cho dù Cố Quân Các nhất quyết muốn đâm thủng khoang sinh sản của mình, Ngu Hoài cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu, run rẩy nói: "Cảm ơn."
Vốn dĩ các Alpha cấp cao đã có tác dụng áp chế tuyệt đối đối với Alpha cấp thấp, Ngu Hoài nhất thời không dám nghĩ nữa, nhìn về phía kính chiếu hậu mỉm cười lấy lòng, còn trong thâm tâm thì cầu nguyện buổi tối Cố Quân Các đừng bất ngờ phát điên. Anh không có gan nhìn phản ứng của hắn nữa, nên ngồi thẳng dậy, đầu óc trống rỗng chăm chú nhìn đèn tín hiệu phía trước.
Chiếc xe nhanh chóng đáp xuống lối vào sảnh tiệc, giới truyền thông lập tức phát hiện ra họ, máy bay không người lái cỡ lớn và máy quay thu nhỏ nhanh chóng vọt tới, vây kín như đàn muỗi, Ngu Hoài đang định xuống xe—— Mở cửa xe cho hai người họ— —
Thì Cố Quân Các giơ tay lên: "Ngu Hoài..."
"Tiểu Ngu.” Ôn Nạp Nhĩ quan tâm nhìn Ngu Hoài: “Vừa rồi một đường tới đây, tôi thấy dường như anh có chút bơ phờ, làm sao vậy, có chỗ nào không khoẻ sao?”
Y nhạy bén phát hiện Ngu Hoài có gì đó không ổn.
Ôn Nạp Nhĩ suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra: "Cũng đúng, Tiểu Ngu mới từ căn cứ trở về, đã bị chúng ta lôi kéo chạy tới chạy lui, khẳng định là đã rất mệt mỏi, xin lỗi, là do tôi đã suy nghĩ không thấu đáo. ”
"Anh đừng cùng chúng tôi xuống xe chịu khổ, ở trên xe nghỉ ngơi một lát đi, khi nào thấy thoải mái thì hẵng vào... Quân Các, anh thấy sao?"
Ôn Nạp Nhĩ mỉm cười nhìn Cố Quân Các: "Em không cẩn thận cướp lời của anh, Quân Các anh có gì nói với anh ấy thì nói đi?"
"..." Cố Quân Các trầm mặc một lát, cũng không có nói vừa rồi gọi Ngu Hoài là định ra lệnh cái gì cho anh, chỉ là nhẹ gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
"…Cảm ơn."
Đối mặt diện với Omega có lòng tốt đối đãi với mình như vậy, Ngu Hoài cảm động lại càng thêm hổ thẹn với bản thân. Thậm chí anh còn không dám nhìn Ôn Nạp Nhĩ, chỉ nhỏ giọng nói cảm ơn. Những vệ sĩ khác mở cửa xe, một đám người vây quanh cặp vợ chồng danh giá này, họ chậm rãi xuống xe rời đi.
Ngu Hoài ngồi một mình trên ghế lái, trong xe hoàn toàn yên tĩnh. Anh cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy huy hiệu từ trong túi ra, nhẹ nhàng ghim vào ngực.