Bon Appétit - Chúc Ngon Miệng!

Chương 12: Ăn mừng việc được tăng ngân sách

Tin đồn tiếp tục lan rộng vì Legion cũng không có hành động nào để ngăn chặn tin đồn. Vì vậy, tin đồn này cuối cùng đã đến tai nhà vua.

“Tôi muốn gặp đứa trẻ đó.”

Nhà vua nói, bồn chồn đi vòng quanh phòng.

"Bằng cách nào?"

Nữ hoàng hỏi với vẻ lo lắng.

"Tôi chỉ cần."

Nhà vua mỉm cười, một nụ cười nham hiểm.

Sau khi nhịn đói trong nhiều ngày, những gì được mang là một bữa ăn khiêm tốn mà thường dân sẽ ăn. Và còn gì đau đớn hơn khi bữa ăn được mang đến bởi hiệp sĩ vốn là kẻ thù của họ. Các hiệp sĩ đối xử với họ như thể họ sắp chết.

Không có một chút tôn trọng nào dành cho Nhà vua. Xem xét những tin đồn mà họ được nghe, không có gì lạ khi nói rằng nhà vua sẽ chết sớm. Ông cần một lối thoát.

Ngay cả khi đó là sự giúp đỡ từ một đứa con gái bị ông bỏ rơi.

Luana, người thậm chí không biết mặt Nhà vua, đang rán gà một lần nữa và đưa lên cho Legion.

"Thật đáng tiếc."

"Ý cô là gì?"

“Gà rán rất ngon, nhưng còn có món ngon hơn nữa.”

“Là món gì?”

Không chỉ Legion mà Loun cũng hiểu được lời của Luana.

"Đó là…!"

"Là…?"

Legion xoay con dao trong tay. Ngay lúc đó, sự tự tin của Luana đã biết mất.

"’Anh ta sẽ gϊếŧ mình nếu mình không thể làm một món gà ngon hơn sao?’"

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

“Đó món là gà rán vừa ngọt vừa cay!”

“Gà rán cay ngọt?”

“Gà xì dầu rất ngon, nhưng tôi nghĩ ngon nhất là gà cay ngọt! Gà hành tây cũng ngon! Ồ! Và gà hành lá cũng ngon nữa!”

“Được rồi.”

Luana thở dốc trước khi Legion có thể ra lệnh cho cô ấy làm bữa ăn tiếp theo.

“Nhưng thật đáng tiếc. Tôi không thể làm được.”

"Tại sao?" Legion cau mày hỏi.

“Có một nguyên liệu rất quan trọng để làm món ăn đó, nhưng tôi không có nó.”

“Nói tên nguyên liệu đi.”

Anh ta tự tin như thể anh ta có thể lấy được nguyên liệu ngay lập tức. Nhưng điều đó không có gì là vô lý vì anh ta là Công tước của một Đế chế có quyền lực và sự giàu có.

“Nguyên liệu không khó tìm, nhưng tôi phải làm ra chúng.”

"Cô phải làm ra nó?"

“Sẽ mất một lúc để chuyển bị nguyên liệu.”

“Sẽ mất nhiều thời gian à?”

Legion xóa biểu cảm khỏi khuôn mặt và gõ ngón tay lên bàn. Loun lo lắng nhìn anh, nhưng điều anh nghĩ đã không xảy ra.

“Và nó tốn rất nhiều tiền. Đó là lý do tại sao tôi thậm chí chưa bao giờ thử làm nó. Tôi nghĩ mình phải thử rất nhiều lần cho đến khi thành công!”

Luana tạo một hình tròn bằng ngón tay của mình.

“Loun.”

Khi Legion nói vậy, Loun di chuyển nhanh chóng. Ngay sau đó, một chiếc túi da lớn đã được mang đến trước mặt Luana.

"Mở nó ra."

Theo lời của Legion, cô ấy mở nó ra với đôi tay run rẩy và thấy rằng chiếc túi chứa đầy những đồng tiền vàng sáng bóng. Đó là một số tiền lớn mà cô chưa từng thấy trước đây.

“Còn chưa đủ sao?”

"Không không!"

Luana nhanh chóng hét lên.

“Không thế này là quá đủ rồi!”

Cô run rẩy phấn khích trong khi trả lời anh.

‘"Cuối cùng mình cũng có thể làm nước sốt! Gochujang, nước tương, bột đậu nành! Mình sẽ cố gắng làm cho đến khi thành công vì mình chỉ nhớ lờ mờ công thức thôi."’

Đôi mắt của Luana lấp lánh khi cô ấy nhìn vào Legion.

"’Tôi xin lỗi tôi nghĩ anh là một kẻ độc ác! Anh thật là một người tốt!"’

“Tôi sẽ làm được!”

Luana nắm chặt tay.

“Tôi sẽ cho anh ăn món gà cay ngọt hơn bất cứ thứ gì trên đời!”

Luana, người chuẩn bị chạy đi với túi tiền và lời nói của mình, đã đột ngột ngã trở lại chỗ ngồi của mình. Đó là bởi vì túi tiền quá nặng. Cô ấy không thể di chuyển cho đến khi kéo lê túi tiền với âm thanh rêи ɾỉ.

"Vui lòng chờ tôi!"

Legion, người đang nhìn cô kéo túi, nhìn Loun.

“Vâng”

Loun di chuyển và cầm túi tiền thay cho cô. Không giống như khi Luana kéo túi tiền, Loun nhấc túi của cô ấy lên một cách dễ dàng.

"Cảm ơn!"

Luana thở hổn hển cảm ơn. Rồi cô chạy ra ngoài. Chắc là vào bếp. Loun nhìn Legion một lần nữa và đi theo cô ấy ngay lập tức.

Bên ngoài trời đã bắt đầu tối, vì vậy Legion không còn nhiều việc có thể làm ngay cả khi anh ta vào bếp bây giờ. Tuy nhiên, anh không muốn bắt Luana ngồi lại, người đang phấn khích vào lúc này. Sẽ không tệ nếu để cô ấy một mình một lúc khi cô ấy đang rất phấn khích. Legion đang nghĩ như vậy đột nhiên cảm thấy khó chịu và dừng lại.

Ấn ấn-

Những ngón tay anh lại gõ lên mặt bàn.

"’Cô ấy không tệ."’

Ấn tượng tốt nhất mà Legion có về Luana là "không tệ" vì cô ấy không làm được nhiều điều có ích. Đó là một ấn tượng tốt đối với một công chúa nghèo mà anh ta mới gặp được vài ngày. Khi anh nhìn cô, có những lúc anh chợt nảy ra những suy nghĩ bất ngờ.

Tuy ẩm thực cô làm không có gì đặc sắc nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc đến lạ lùng. Ồ, cô ấy cũng lạ vì cô ấy là phù thủy. Cô để lại nhiều ấn tượng lạ lùng.

Ingrid, người mà Legion tò mò vì Hoàng đế đã yêu cầu để cô ấy sống, đã không để lại ấn tượng như vậy. Nói đúng hơn là bây giờ cô ấy đang bị nhốt trong ngục tối mà anh chẳng có hứng thú gì.

‘"Họ hay gọi cảm giác này là gì?"’

Mối nghi ngờ của anh về cảm giác này ngày càng sâu sắc.

“Có ổn không nếu mình gϊếŧ cô ta ngay trước mắt mình?”

Anh ta đã nghĩ về nó rất nhiều, nhưng đột nhiên nó lại hiện ra trong đầu. Gà rán rất giòn, và sẽ ngon hơn nếu Luana nêm gia vị. Có lẽ ngay cả khi anh ta tìm ra công thức và để người khác học nó, anh ta sẽ không bao giờ có thể nếm được hương vị tương tự nữa. Kỳ lạ thay, chỉ những món ăn do Luana làm anh ta mới có cảm giác ngon miệng.

Phải mất một thời gian để làm gà ngọt và cay. Gà tẩm gia vị ngon hơn gà rán. Vào thời điểm đó, ý định gϊếŧ người của Legion lắng xuống.

Nếu Luana biết, cô ấy sẽ kêu gào Thần Gà dữ dội hơn.

Thường có một câu chuyện như vậy. Việc mọi kết quả tệ trên thế giới là do thiếu thời gian và ngân sách. Luana cũng không khác gì. Kỳ thật nàng là công chúa bị phế, có dư dả thời gian, nhưng lại luôn luôn thiếu hụt ngân sách!

Nhưng bây giờ, cô ấy đã có một ngân sách mà cô không bao giờ nghĩ mình có thể có được. Thế rồi con quái vật xiềng xích tội nghiệp trong cô được giải thoát!

‘"Tạm biệt những ngày run rẩy vì vỏ rau!"’

Luana, người đã không còn kiềm chế, bắt đầu trở nên phấn khích hơn nhiều.

“Giờ thì, hãy cắt rau củ thành những miếng hình ngôi sao dễ thương nào!”

Luana không quan tâm đến việc ăn phải vỏ rau. Đối với cô ấy, tất cả thức ăn đều quý giá; thậm chí đôi khi, cô nhớ nó. Kết quả là những ngôi sao, trái tim và hoa rau củ rơi xuống đĩa.

“Có lý do nào khiến rau phải trông dễ thương không?”

Lugard, người đã thay phiên hộ tống Luana lên tiếng hỏi khi anh ấy thư giãn.

“Anh không biết bánh gạo khi đẹp mắt thì ăn rất ngon sao?”

“Bánh gạo là gì?”

“Đó là một món ăn được làm bằng cách xay gạo và hấp chín.”

"’Thực ra, nó phức tạp hơn, nhưng anh ta sẽ làm gì nếu tôi giải thích tất cả?"’

“Có ngon không?”

"Rất ngon!"

Luana, người rất hào phóng về tiền bạc, vui vẻ trả lời câu hỏi. Và cô ấy ậm ừ khi đặt món ăn đã hoàn thành lên khay. Trước cô không biết rằng cuộc sống như thế này sẽ không tệ. Công tước vẫn còn đáng sợ với cô, nhưng cô chắc chắn rằng anh ta là một ông chủ hào phóng, ít nhất là trong lĩnh vực nấu nướng.

Bên cạnh đó,là vì họ gặp nhau quá thường xuyên. Luana bắt đầu cảm thấy gắn bó hơn với Legion.

‘"Mình sẽ làm cho anh ta tăng cân."’

Trên hết, Luana rất vui khi thấy Legion được ăn ngon. Cô càng cho anh ăn, cô càng muốn cho anh ăn thêm nữa.

Luana cười toe toét và đẩy khay đi.

“Gà cay ngọt?”

“Tôi đang chuẩn bị nó ngay bây giờ. Vì vậy, ngài phải đợi thêm một thời gian nữa.”

“Hừm.”

“Tôi không thể làm gì hơn. Phải mất rất nhiều thời gian để làm ra những món ăn tuyệt vời.”

“Cô giỏi ăn nói đấy.”

Mặc dù Công tước bày tỏ sự không hài lòng, nhưng thức ăn do Luana làm rất ngon. Những củ cà rốt hình ngôi sao mà cô đã bỏ bao công sức làm biến mất ngay lập tức, nhưng nhìn thấy anh ăn ngon lành khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

“Tôi có nên mang thêm không?”

“Không, hôm nay thế là đủ rồi.”

Công tước, người đã ăn hơn ba phần, vẫy tay. Luana gật đầu và đẩy khay ra ngoài. Và cô ấy đã cố gắng làm nước sốt bằng thời gian rảnh rỗi của mình.

“Thứ đầu tiên mình cần là tương ớt đỏ.”

Bằng cách đó, cô ấy có thể làm món gà cay ngọt. Có thể có những cách khác, nhưng đó là tất cả những gì Luana biết.

"’Mình rất vui vì nấu ăn là sở thích của mình."’’

Đó là bởi vì cô ấy có thể tự nấu ăn và ăn uống. Cô nhàn nhã ngồi trong bếp, cân nhắc thực đơn bữa tối của Công tước. Thật thú vị khi nghĩ về thực đơn trong khi viết bằng bút trên giấy.

Một lúc sau, Luana đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa sổ. Khi cô ngẩng đầu lên, bên ngoài đã có một bóng người. Cô quay lại; không thấy hiệp sĩ đâu cả. Cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng các hiệp sĩ dường như đã đi vắng.

“Hửm?”

"’Chẳng lẽ là sát thủ?’" nhưng ngay sau đó cô nhận ra rằng điều đó là không thể.

‘"Người sẽ gϊếŧ một công chúa bị bỏ rơi sao? Chắc mình đã xem quá nhiều phim rồi."’

Luana đặt bút xuống và đi đến cửa sổ. Đó là một người giúp việc mà cô chưa từng gặp bao giờ.

"Cô là ai?"

“Xin chào, cô Luana. Tên tôi là Leila, người hầu gái phục vụ Bệ hạ.”

"Xin chào?"

Luana đã nghi ngờ ngay cả khi họ chào hỏi nhau trực tiếp.

“Tôi không có thời gian để nói chuyện dài dòng, vì vậy tôi sẽ chỉ nói vào vấn đề chính. Cô Luana, xin hãy giúp Bệ hạ!”

"Cái gì?"

"’Mình có thể giúp gì cho nhà vua? Và trên hết, nếu biết xấu hổ thì không nên xin xỏ như vậy. Mình nhớ ông ta đã bỏ mình trong một cung điện bỏ hoang và không bao giờ cho mình tiền!"’

“Uh, umm, tôi không nghĩ mình có thể giúp được.”

‘"Bên cạnh đó, đối thủ của ông ta là Công tước, người được biết đến với sự tàn ác của mình! Cô ta có biết điều gì sẽ xảy ra nếu mình giúp Nhà vua không?"

“Không, cô Luana có thể giúp! Công tước yêu thích cô!”

“Cái gì cơ?”

‘"Cô ta đang nói cái quái gì vậy?"’ Luana nhìn người giúp việc.

“Không phải hai người qua đêm với nhau sao?”

Trong một phạm trù rộng lớn, họ thực sự đã qua đêm với nhau chỉ để ngủ.

“Xin hãy cứu Bệ hạ!”

“Không, không thể nào!”

Giữa cuộc tranh cãi này, Lugard trở lại. Và cô hầu biến mất như gió.

"Vì thế!-"

"Cô đang làm gì thế?"

Luana đột nhiên trở thành người hét ra ngoài cửa sổ một mình.

"Không. Chẳng có gì cả."

Cô thở dài và đóng cửa sổ lại.