Lưỡng Thế Song Phùng

Chương 14: Ngốc Nghếch

"Vì vậy, đó là cách nó đã xảy ra?"

Đi trên đường, nghe Lạc Vĩ thuật lại, Khải Thần hơi sửng sốt, lúc này có chút ngoài ý muốn.

Anh vốn tưởng rằng Hân Nghiên cố ý tìm anh là vì muốn nói chuyện với anh

Không ngờ lại thành chuyện như vậy.

Điều này khiến anh có chút không nói nên lời, anh cảm thấy tất cả những khả năng mà anh từng nghĩ trước đây đều là hư không.

Hóa ra mọi thứ mơ hồ đến lạ.

Thế giới này mặc dù đề cao võ thuật, nhưng dù sao cũng là thế giới có trật tự bình thường, chính phủ trấn áp mọi thứ, khó có khả năng xảy ra những điều như thế giới trong những lần thiết lập thân phận trước đây của cậu.

Và suy nghĩ thứ hai, đây cũng là một điều tốt. (Khải Thần nhớ lại khung cảnh mà cậu gặp nói chuyện với Hân Nghiên).

Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của Khải Thần lập tức trở nên ôn hòa, nhìn qua rất có thiện ý: "Đó chỉ là làm một chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới..." Khải Thần đáp với Hân Nghiên về việc diệt trì quái vật.

"Khi gặp phải chuyện như vậy bên đường, bất kể ai có năng lực, đều sẽ ra tay ngăn chặn."

Cậu ta chọn lọc bỏ qua sự thật rằng nạn nhân là em gái của anh ta hôm đó, và nói như vậy.

Hân Nghiên trên mặt đột nhiên hiện lên một ánh mắt khâm phục: "Khải Thần cậu xem ra đúng là không phải người bình thường."

"Trong trường hợp đó, bạn muốn tôi nói gì với Yumensi?"

Khải Thần có dự một thoáng, trong lòng nghĩ đến chuyện được mất.

Không thể nghi ngờ, lựa chọn thừa nhận chuyện này chắc chắn là có rất nhiều lợi ích, có thể sẽ được các Yumensi chú ý, mới được tham gia bồi dưỡng đặc biệt.

Chỉ là cứ như vậy, sau này rất có thể cũng sẽ bị giám sát chặt chẽ, phương diện đời tư cá nhân sẽ là vấn đề lớn.

Các công nghệ liên quan trên thế giới này rất phát triển và định lượng, chắc chắn sẽ tiến hành kiểm tra thể chất thường xuyên, toàn diện.

Về phần bản thân Khải Thần, thông qua thiết lập thân phận liên tục, điểm số và năng lực của cậu cũng tiến bộ trông thấy, đến lúc đó có thể sẽ phát sinh một ít khó chịu.

Nhìn trước mặt Hân Nghiên, cậu ta không khỏi cảm động, sau đó cười cười, thăm dò nói: "Không cần."

"Tôi chỉ làm những việc tôi phải làm, không có thêm phần thưởng..."

"Hãy trao vinh dự này cho người khác."

Dứt lời, Hân Nghiên không nói gì, nhưng trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ, trong mắt cậu ta, dường như Khải Thần đúng là bậc chính nhân quân tử, nói được làm được, dám đương đầu khó khăn, thất bại để đi lên từ kẻ vô danh tiểu tốt.

Phần thưởng từ Yumensi không phải là thứ có thể xem nhẹ, với sự quan tâm chăm sóc của Yumensi, có thể nói rằng sẽ có quá nhiều lợi ích trong tương lai.

Khải Thần có thể bình tĩnh đặt những thứ này xuống, với vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ, thực sự rất đáng khâm phục, hơn nữa cậu lại là người có xuất thân bình dân.

Vì vậy, không chút do dự, Hân Nghiên trực tiếp lấy từ trong túi ra một tấm thẻ.

"Có một số thứ bạn không cần, nhưng có một số thứ bạn có thể chấp nhận”.

Cô đặt tấm thẻ vào lòng bàn tay của Khải Thần, và nói một cách nghiêm túc, như thể cô sợ rằng anh sẽ không nhận nó: "Đây là phần thưởng mà bậc thầy ma thuật trao cho kẻ gϊếŧ quỷ”.

"Tổng cộng là 50.000 tệ. Xin hãy nhận nó ."

"Mặc dù số tiền không nhiều, nhưng bạn xứng đáng. Xin đừng từ chối."

Năm mươi nghìn tệ...không nhiều?

Khải Thần lúc này lại ngây ngẩn cả người, lúc này cậu không biết nên nói cái gì vì quá bất ngờ.

Từ kinh nghiệm trước đây của mình, anh ta có thể đoán được rằng Hân Nghiên rất phi thường, bởi trong thế giới giả tưởng mà cậu thiết lập thân phận trước đây thì địa vị của Khải Thần có lẽ cũng phi thường, nhưng anh ta không bao giờ nghĩ rằng Hân Nghiên một cô tiểu thư xinh đẹp, nhỏ nhắn, mong mang lại có thể giàu có như vậy.

Giá trị của tiền ở thế giới này không khác nhiều so với giá trị của tiền ở thế giới trước, về cơ bản là giống nhau về giá cả và sự trao đổi.

Hoàn cảnh gia đình của Khải Thần không tốt lắm, lúc này ước tính cả gia đình dành dụm được cũng chỉ có số tiền này.

Nhưng trong miệng Hân Nghiên, hóa ra chỉ là một khoản tiền nhỏ với cô.

Anh ta vô thức thở dài, nhưng sau khi nghĩ về nó, nó khá bình thường.

Con quái vật xuất hiện ngày hôm đó, cho dù không tính đến những hình thù thay đổi tiếp theo của nó, cho dù chỉ là vào thời điểm đó, nó cũng tương đương với một chiến binh cực kỳ mạnh mẽ và hoàn hảo.

Nếu một tồn tại như vậy tiến vào khu vực trung tâm thành phố, lực sát thương của nó sẽ rất kinh người, và tổn hại mà nó có thể gây ra có lẽ sẽ khủng khϊếp đến chết người.

Bây giờ Khải Thần đã sớm giải quyết nó, tiêu diệt tất cả những thiệt hại có thể xảy ra và chỉ thưởng cho vỏn vẹn 50.000, thực sự không quá nhiều, vì đó là mức thưởng mà giới nhà giàu, tầng lớp thượng lưu Yumensi đề ra.

Rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu, cậu trầm mặc một hồi, sau đó nhìn Hân Nghiên vẻ mặt ngưỡng mộ, không tự chủ được vươn tay ra.

"Thật sự đây là số tiền rất lớn."

Cậu cười nói tiếp: "Tôi không biết có thể dùng tiền đổi lấy cái gì?"

"Bạn muốn gì?" Hân Nghiên sửng sốt một chút, không khỏi có chút tò mò.

"Phương pháp rèn luyện nội công sau phương pháp rèn luyện thân thể."

Khải Thần suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.

"Bạn không có một phương pháp theo dõi?"

Hân Nghiên sửng sốt một chút: "Sư phụ cậu không phải dạy cậu rồi sao?"

"Tôi không có sư phụ."

Khải Thần yên lặng lắc đầu, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ cô đơn buồn bã, khiến người ta cảm thấy đau lòng cùng xót xa.

Nhìn dáng vẻ của Khải Thần, Hân Nghiên không khỏi tự động hạ quyết tâm muốn giúp chàng ngốc thật thà này.

Hình ảnh một người có tố chất thiên tài con nhà nghèo với tài năng vô song nhưng vì thiếu thốn nên không thể được một người thầy nổi tiếng dạy dỗ hiện lên trong tâm trí cô.

Nàng không khỏi thở dài, trên mặt lộ ra vẻ đồng tình: "Ta sau khi luyện thân không có biện pháp..."

Vừa dứt lời, Khải Thần có chút thất vọng, nhưng ngoài mặt lại không rõ ràng bộc lộ mình đang định nói gì đó.

Sau đó, cậu nghe thấy Hân Nghiên ở phía trước tiếp tục nói.

"Bất quá, những thứ này cũng không khó, cô suy nghĩ một chút, mình có thể giúp cho cậu."

Nhìn thấy trước mắt, Hân Nghiên nghĩ nghĩ, sau đó nói.

Trần Hằng nhất thời không nói nên lời vì xúc động.

Không phải là một cái gì đó khó khăn? Bạn có thể lấy nó dễ dàng không?

Khung cảnh lúc này xuất hiện trong mắt Khải Thần như bừng sáng lên, cậu ta đã cảm thấy gia thế của Hân Nghiên thực sự khủng hơn những gì cậu từng nghĩ trước đây.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Hân Nghiên trước mắt nhất định không phải người bình thường, hơn nữa rất có thể gia cảnh của cô ấy là trâm anh thế phiệt

.

Đối với những thứ mà người bình thường hoàn toàn không thể tiếp cận, thì cô ấy có thể dễ dàng lấy được.

Đó là một sự khác biệt rất lớn của cuộc sống, bởi không ai được phép chọn nơi mình sinh ra, nhưng nếu được sinh ra trong gia đình có nền tảng tốt thì đó thực sự là điểm xuất phát rất lợi thế. Bởi đúng là bạn không thể chọn nơi bạn sinh ra, nhưng bạn hoàn toàn có thể chọn cách nỗ lực phấn đấu và quyết định cuộc sống bản thân bằng ý chí của mình.

Nhưng nỗ lực của người nghèo dù có mạnh mẽ tới đâu thì phần lớn giống như việc bạn cố gắng chạy thật nhanh về phía trước trong khi người có hoàn cảnh tốt hơn họ đang cầm vô lăng để lái về phía trước vậy. Cả hai đều tiến về phía trước, nỗ lực, nhưng người chạy bộ bằng sức lực bản thân, sẽ bất lợi và chậm hơn người có sẵn chiếc “xế hộp” để lái nó về đích vậy.

Vừa nghĩ tới đây, trên mặt cậu ta đột nhiên hiện lên vẻ hưng phấn, từ trước đó với vẻ mặt ôn hòa điềm đạm nay đã chuyển thành biểu hiện cảm kích.

Hân Nghiên đang nhìn, trong lòng có chút đau lòng, trong lòng không khỏi thở dài.

Sau một thời gian, Hân Nghiên và Khải Thần chia tay nhau.

Cúi chào cảm ơn Hân Nghiên rồi ra về, cậu liền chỉnh lại dáng đứng thẳng người, dáng vẻ mà hồi bé cha cậu đã dạy cậu: “ Con trai à, sau này con khi tự mình bước chân vào thế giới mới mẻ, sẽ luôn có nhiều điều chờ đợi con ở phía trước, cuộc sống có lúc thuận lợi, lúc khó khăn, thất bại khiến con người ta suy sụp, chỉ muốn gào thét lên : “Sao cuộc đời lại bất công với tôi đến vậy”! thì khi đó con hãy nhớ lời cha ngày hôm nay, dù ngày mai có mưa to, bão lớn đến đâu thì rồi mây đen cũng sẽ tan, mặt trời và cầu vồng sẽ ló rạng, con không thể thay đổi mọi thứ thật nhanh, con càng không thể thay đổi được người khác. Thứ duy nhất mà con có đó là thái độ sống của mình, con hãy thay đổi thái độ sống, dám đi khom lưng, dám cúi mình trước người khác, dám quỳ gối trước người phụ nữ con yêu chân thành, dám làm và dám chịu trách nhiệm, nhưng con hãy nhớ, cuối cùng con phải dám đứng thẳng lưng, vì cuộc sống cần linh hoạt, tùy cơ ứng biến, biết luồn cúi nhưng cũng phải biết ngay thẳng để thích nghi với mọi hoàn cảnh khắc nghiệt của cuộc sống, nhưng trên hết con phải sống cho đúng, sống với niềm tin của con, và hãy sống cúi đầu chứ đừng sống quỳ gối trước mọi thử thách của cuộc sống”

Khải Thần nhớ lại lời dạy từ cha, cậu một mình bước ra khỏi con hẻm.

Dáng người của cậu ngay thẳng, dung mạo có thể coi là đẹp trai, nước da trắng nõn, cứ như vậy đi ra khỏi ngõ, với phong thái võ công có một không hai, cậu đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Khuôn mặt cậu bình thản với một tâm trạng tốt.

“Tất nhiên là anh ta phải đang có tâm trạng tốt rồi.”

Trước khi đến, anh đến tay không.

Nhưng sau cuộc gặp gỡ với Hân Nghiên, anh ta không chỉ nhận được thêm 50.000 nhân dân tệ mà còn có được một lời hứa.

Hân Nghiên nói mấy ngày nữa sẽ có được phương pháp cho cậu ta, sẽ không mất nhiều thời gian để luyện tập nhanh hơn rõ rệt.

Đối với tấm thiệp do Khải Thần gửi, cô không nhận mà trả lại cho anh, đồng thời hứa với anh rằng anh có thể tự mình đến gặp cô khi gặp khó khăn.

Rõ ràng trong cuộc trò chuyện với Khải Thần, cô ấy đã hiểu ra rất nhiều chuyện, ngay cả khi rời đi, cô ấy cũng tỏ ra thương cảm, cô ấy nhìn Khải Thần như thể đang nhìn một gia đình nghèo không nơi nương tựa, giống như cứu trẻ mồ côi không có nhà đang tìm cách cầu cứu cô vậy.

Đối với sự hiểu lầm này, Khải Thần đã không đính chính lại.

Suy cho cùng, nghiêm túc mà nói, gia cảnh của anh ta xác thực rất khốn khó, đừng nói so với đám người Lạc Vĩ cùng lớp hay Thịnh Hàm hàng xóm, thậm chí so với một số học sinh xuất sắc trong lớp, anh ta có vẻ kém một chút.

“Thuốc bổ não” của Hân Nghiên không thể nói là hoàn toàn sai.