Từ lúc vào quân đội, Cố Uyển có nhiều thời gian hơn. Cô không cần mua đồ nấu cơm, mỗi ngày Tần Chí Quân sẽ mang đồ ăn từ nhà ăn về cho cô, cô chỉ cần chuyên tâm vào sách giáo khoa.
Tần Chí Quân thế mới biết cô nhóc nhỏ sao lại gầy đi. Ban đêm đọc sách có thể đến hơn mười hai giờ, sáng sớm lại tiếp tục xem sách, anh nhìn thấy mà đau lòng, khuyên cô sớm đi nghỉ ngơi, cô lại nói kiên trì thêm mấy tháng nữa là được rồi.
Kỳ thật anh không biết, đây vẫn còn là do Cố Uyển sợ ảnh hưởng đến giờ giấc nghỉ ngơi của anh, vì anh ngủ khá sớm.
Tần Chí Quân sợ cô cứ đọc sách như vậy thân thể sẽ không chịu nổi, sáng sớm ngày hôm sau đã chạy đến phòng bếp hỏi xem Cố Uyển nên ăn cái gì để bồi bổ sức khỏe.
Trong phòng có bếp lò và nồi nấu nước, anh dự định sẽ dùng nó, học cách làm để về nấu cho Cố Uyển.
Ngô Trường Thuận rất vui, nói hầm canh là bổ dưỡng nhất, cực kỳ đơn giản để học nấu được nó.
“Không quan trọng bánh nhân thịt, xương sườn, gà hay bồ câu đều nấu được, cho thêm nấm hương, nấm cây chè, mực, táo đỏ và long nhãn, phối hợp đa dạng có thể uống mười ngày mà không chán. Dù cậu không có tay nghề nấu ăn thì làm cái này cũng không khó lắm đâu, cho các nguyên liệu nấu ăn bỏ vào trong nồi, thêm nước, rồi thêm vào mấy lát gừng, buổi tối trước khi đi ngủ cho lên đun, hầm cách thuỷ với lửa nhỏ, trời vừa sáng là vừa vặn, cuối cùng cho thêm một chút muối là xong.”
“Thời tiết này, cậu mua một cây xương sườn có thể hầm hai đến ba lần, một con gà thì có thể hầm bốn lần, cho những nguyên liệu không dùng hết để vào trong quả cầu tuyết rồi để ngoài cửa sổ, bảo quản như vậy sẽ không bị hỏng."
Tần Chí Quân nghe thấy hay liền nói: "Được, vậy như này nhé, anh viết giúp tôi cách để phối hợp các nguyên liệu nấu ăn với."
Sau khi cầm công thức nấu súp bằng nồi đất do Ngô Trường Thuận viết, anh vội vàng tìm đồng đội phụ trách việc mua sắm và nhờ anh ấy mua hộ những món có trong danh sách.
"Nối đất để hầm canh và các nguyên liệu bảo quản lâu được có thể mua trước, gà và xương sườn thì thấy cái nào trước mang về cho tôi."
Anh cầm phiếu lương thực và tiền đưa cho đồng đội phụ trách: “Nếu không đủ thì anh quay về nói với tôi nhé."
Anh chiến sĩ nhỏ nhìn qua, cười: “Chắc đủ rồi đấy, thừa tôi sẽ mang về cho anh.”
Thời tiết mấy ngày nay không dễ đi lại. Trước đây, các quân tẩu thường đi bộ ra chợ bên ngoài Môn Đầu Câu để mua đồ, hiện tại, họ đều đi bằng xe hàng, không chỉ ngồi phía trước thùng xe, mà phía sau cũng có vài người ngồi.
Tần Chí Quân nhờ người mua đồ, các chị ngồi ở đây đều nghe thấy. Phó Tiểu đoàn trưởng Tần cưng chiều cô vợ nhỏ, đến nỗi đám quân tẩu bọn họ nghe qua không chỉ một lần, đối với Cố Uyển chưa từng thấy mặt lại càng thêm hâm mộ cùng tò mò.
Cố Uyển dưới tình huống không biết gì, đã trở thành một người nhà quân nhân có tiếng tăm.
Chạng vạng Tần Chí Quân mới rời sân huấn luyện, nhưng anh không trực tiếp đi về, ngược lại là đến phòng bếp.
Lúc này, bữa tối đã được phòng bếp chuẩn bị xong, thấy Tần Chí Quân đã tới, Ngô Trường Thuận từ trên kệ lấy xuống một cái hộp đựng nhỏ, cười nói "Phó Tiểu đoàn trưởng, chiến sĩ cậu nhờ mua đồ đã mang hết tất cả những nguyên liệu cần dùng qua đây rồi."
Tần Chí Quân nhìn xem, ngoại trừ những thứ anh nói ra, còn có một con gà đã vặt hết lông. Lúc này mua, ai sẽ giúp gϊếŧ gà? Anh nhìn Ngô Trường Thuận, Ngô Trường Thuận ha ha cười, nói: “Tôi đoán chừng anh sẽ không gϊếŧ gà, buổi chiều liền giúp anh xử lý, đây là lần đầu tiên anh làm, để tôi dạy anh đi?”
Tần Chí Quân cầu còn không được, trực tiếp xắn tay áo xách gà, đặt ở trên thớt tự mình chặt. Trước khi hạ dao xuống, anh còn hỏi Ngô Trường Thuận cách chặt, Ngô Trường Thuận nói cũng không có gì cần chú ý, sở thích mỗi người không giống nhau.
Tần Chí Quân nghĩ đến Cố Uyển từ trước đến nay ăn uống rất nhã nhặn nên ngoại trừ đùi gà được giữ nguyên, những cái khác đều băm thành miếng nhỏ.
Anh cho đùi gà và thịt gà vào trong nồi, tim và mề gà cũng bỏ vào luôn. Ngô Trường Thuận nhìn, nói không sai biệt lắm, Tần Chí Quân nghiêng đầu hỏi: “Nếu cho nhiều thịt gà thì canh gà càng đậm đặc, càng bổ dưỡng đúng không?”
Ách, đạo lý đúng là như vậy.
Nhìn thấy Ngô Trường Thuận gật đầu, anh tiếp tục bỏ thịt gà vào trong nồi.
Ngô Trường Thuận nhìn cái nồi đất chỉ cao hơn hai mươi phân, đường kính nồi bằng cái bát to, thấy bên trong chiếm phân nửa là thịt gà rồi, vội vàng hô ngừng.
"Phó Tiểu đoàn trưởng, đủ rồi, được nửa nồi rồi, theo như cách làm hiện tại của anh, không cần phải thêm nước vào nữa, thịt gà khi hầm cách thuỷ có thể tự tiết ra nước, giờ chỉ cần thêm một bát nước nhỏ nữa là được.”
Tần Chí Quân để đồ còn thừa vào trong hộp đựng tại phòng bếp, phần thịt gà còn lại để trong tủ đông lạnh, còn mình thì bưng nồi trở về ký túc xá.
Đầu tiên, anh để nồi đất ở bên ngoài, mở cửa vào nhà lấy một cái nồi khác cho nước vào trong, sau đó mới để nồi đất lên trên, rồi mang đi đun.
Cố Uyển cũng không để ý đến, cho là anh nấu nước rửa mặt buổi tối. Toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt vào việc đọc sách.
Tần Chí Quân cũng không quấy rầy cô, anh cầm bát và túi đi lấy đồ ăn buổi tối. Lúc trở về liền kéo Cố Uyển thực hiện một số động tác thể dục đơn giản trong phòng.
Cho đến 6 giờ rưỡi, trong ký túc xá bắt đầu tràn ngập mùi thơm. Cố Uyển ngửi mùi hương liền tìm được cái nồi, cô mở nắp ra, bên trong đâu phải nước nấu để rửa mặt, còn có một cái nồi đất, ngọn nguồn của mùi thơm phát ra từ đây.
Tần Chí Quân véo tay cô, cười: “Anh vừa học ở chỗ Ngô Trường Thuận đấy, nấu thêm hai tiếng nữa, buổi tối em có thể dùng để ăn khuya.”
Từ trước đến nay, chỉ có phụ nữ vì yêu một người đàn ông mới rửa tay nấu canh cho anh ấy. Anh là một người đàn ông lại vì cô mà học cái này.
Hiện tại, đêm ở thành phố B rất lạnh, nhưng Cố Uyển lại cảm thấy trong ký túc xá đơn sơ này đặc biệt ấm áp, trên mặt hay trong mắt đều tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Vào đêm thứ hai Cố Uyển ở trong kí túc xá của Tần Chí Quân, lúc 7, 8 giờ tối, toàn bộ tiểu binh trong ký túc xá đều ngửi thấy mùi thơm của canh gà thoang thoảng đâu đây. Một đám binh lính đều thèm đến mức đêm hôm khuya khoắt bụng kêu ọt ọt, ôm bụng đói nằm trên giường.
Ngày 20 tháng 1 là hôm trường trung học
YL phát bảng điểm.
Cố Uyển đã sớm xuất phát cùng Phương Tử Quân, lúc đến nơi cũng không tính là sớm, mọi người trong lớp phần lớn đã đến đông đủ.
Giáo viên chủ nhiệm lớp là một người nhanh nhẹn, trời lạnh như vậy cũng không ai muốn ngốc ở bên ngoài. Vừa bước vào lớp học, bà liền dặn uỷ viên học tập đem phiếu điểm và bài tập nghỉ đông phát cho mọi người, lại lấy một tờ bảng biểu gọi hai bạn nam sinh đến dán lên bức tường bên cạnh bảng đen, đó là bảng thống kê thành tích kết quả thi cuối kỳ của lớp 11-1.
Tất cả mọi người đều tò mò về điểm số của mình. Tiêu Đồng nhìn bảng điểm trong tay, tổng điểm tối đa của 6 môn là 600 điểm, cô ta thi được tận 573 điểm. Khóe môi cô ta giương lên, thành tích như vậy, đạt hạng nhất là điều chắc chắn.
Giáo viên chủ nhiệm đặt chiếc cặp lên bục giảng. Bên trong theo lẽ thường chính là phần thưởng và giấy khen cho top 3 mà trường học chuẩn bị.
Bà lấy ra một cây bút máy cùng một quyển sổ bìa da, cười nói: “Đây là phần thưởng dành cho người đứng nhất, bút máy và sổ bìa da. Cô biết không bạn nào thiếu hai thứ này, nhưng thứ này dùng để thể hiện giá trị của bản thân, cũng là một loại vinh dự. Chúc mừng bạn đạt hạng nhất, mời em...”
Chủ nhiệm lớp chưa kịp nói xong, Tiêu Đồng đã chuẩn bị đứng dậy, vừa nâng mông lên, lại nghe thấy: “Bạn học Cố Uyển, mời em lên nhận phần thưởng” Trong phòng học một mảnh tĩnh mịch,
Tiêu Đồng vừa nhấc mông khỏi ghế ngồi, đứng được nửa chừng liền nghe được tên của Cố Uyển, vẻ mặt cứng ngắc.
Người đứng nhất là Cố Uyển? Làm sao có thể!
Từ tiểu học cho đến cấp ba, vị trí đứng nhất cho tới bây giờ luôn là của cô ta, cô ta đã quen với điều đó.
Cho dù Cố Uyển được chuyển đến lớp 11-1, tiến bộ rất lớn, trong một tháng qua đã hết sức nổi bật, nhưng nhiều nhất cũng chỉ xếp hạng ba hoặc hạng bốn, sao đột nhiên lại...
Cô ta tưởng rằng danh hiệu đứng nhất đã nắm chắc trong tay, mông cũng đã rời khỏi ghế, mà cô ta còn ngồi vị trí chính giữa hàng đầu tiên, hành động này đều bị cả lớp nhìn thấy, nhưng hạng nhất lại không thuộc về mình…
Sắc mặt Tiêu Đồng nhất thời đỏ lên, lúng túng đến đứng lên cũng không được, mà ngồi xuống cũng không xong, sửng sờ tại chỗ.
“Cố Uyển đứng thứ nhất?"
“Vậy Tiêu Đồng thì sao?”
“Tuần trước Cố Uyển không phải vẫn đứng thứ ba sao? Làm sao cô ấy có thể nhảy vọt nhanh như vậy?"
Sau một hồi im lặng, học sinh trong lớp bắt đầu thảo luận. Từ Đan liếc Tiêu Đồng đang đứng lên được một nửa, quay mặt đi làm bộ không thấy. Phần lớn học sinh trong lớp cũng giống Từ Đan giả bộ không thấy, chỉ là trong lòng thầm thương cảm cho Tiêu Đồng, thật là xấu hổ.
Hạ Mẫn lại không tốt tính như vậy, sửng sốt vài giây đồng hồ mới phản ứng kịp, phụt một tiếng bật cười.
Tiếng cười của cô nàng trong lớp học đặc biệt rõ ràng, ngay cả quay đầu lại nhìn Tiêu Đồng cũng không dám, xấu hổ ngồi xuống.
Cố Uyển thấy một màn này, đồng lòng với cô ta ba giây trong thâm tâm, đứng dậy đi lên bục giảng nhận giấy khen và phần thưởng từ giáo viên chủ nhiệm, nói: “Cảm ơn cô giáo.”
Giáo viên chủ nhiệm không ngờ tới sẽ xảy ra tình huống xấu hổ như vậy, cười cười nói: “Tiếp tục cố gắng."
Sau đó lập tức cầm lên một quyển sổ bìa cứng nói “Xếp hạng hai, mời bạn học Tiêu Đồng lĩnh thưởng."
Tiêu Đồng đứng lên nhận lấy quyển sổ bìa cứng và giấy khen xếp hạng hai, hàm răng cắn chặt, một lời cảm ơn cũng không nói được, khó chịu gật đầu rồi ngồi xuống.
Cô ta cảm cảm thấy sau lưng như bị phỏng, trong lớp không biết có bao nhiêu người chế nhạo cô ta.
Đối với Tiêu Đồng, một cuốn sổ da mềm và bút máy chẳng có gì hiếm lạ, vì đồ cô ta dùng hàng ngày đều là loại tốt nhất, nhưng phần thưởng cuối kỳ lại khác, nó thể hiện sự vinh dự.
Đặc biệt là mỗi khi cô ta cầm bảng điểm trở về nhà, mẹ cô ta sẽ khoe bảng điểm, giấy khen và phần thưởng trên bàn ăn một lượt, chân thành cảm ơn ba đã nuôi dưỡng cô ta, đối xử tốt với mẹ con cô và mong cô ta hiếu thảo với ba mình.
Tiêu Chính ủy cũng cảm thấy Tiêu Đồng cho mình mặt mũi, rất hưởng thụ lời nói của vợ, ngược lại, cặp con riêng của ông ta rất vô dụng, hai chị em đều không có người dạy, mối quan hệ cha con càng lúc càng kém.
Mà cuộc sống của cô ta và mẹ ngày một tốt lên. Mấy năm nay, cảm tình giữa cô ta và ba dượng so với hai người con thân sinh kia có khi còn tốt hơn.
Danh hiệu hạng nhất đối với cô ta không chỉ vinh dự, mà còn là vũ khí đả kích. Bao nhiêu năm trôi qua, chưa từng thất thủ.
Nhưng hôm nay, cô ta nhận được chính là giấy khen hạng hai và phần thưởng, Tiêu Đồng cảm thấy cả người không khỏe.
Cô ta chẳng buồn biết ai xếp hạng ba, cũng không rõ chủ nhiệm lớp đang nói gì. Chờ bà đi rồi, cô ta vẫn ngồi một hồi lâu không nhúc nhích.
Từ Đan nhìn Tiêu Đồng, muốn nói lại thôi. Nếu như năm trước, lẽ ra cô ta đã coi danh sách thống kê để biết điểm, sau đó nói cho Tiêu Đồng biết hạng hai, hạng ba bao nhiêu và đã dẫn trước bọn họ mấy điểm.
Nhưng hôm nay, cô ta không dám.
Tiêu Đồng đành tự mình đi coi. Tên của Cố Uyển ở vị trí thứ nhất, vốn không cần sốt sắng tìm, 593 điểm, cách cô ta tận hai mươi điểm...
Cố Uyển còn không biết cô đáp ứng Hạ Mẫn làm bài thi đạt hạng nhất sẽ gây bao nhiêu đả kích đối với Tiêu Đồng, thì Phương Tử Quân đã tới tìm cô.
Cô định chào Hạ Mẫn rồi rời đi, nhưng Hạ Mẫn vừa chạy qua xem điểm đã trở lại, ôm chặt cô nói: "Giỏi lắm."