Editor & Beta-er: moè Sana
Ôn Hạ và Tả Thương kết hôn hai năm, nguyên nhân bởi vì công việc nên ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Ôn Hạ vừa tan ca đêm nhận được tin nhắn của Tả Thương, anh nghỉ phép.
Vẻ mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình điện thoại di động, nhớ tới lần nghỉ phép trước, cô mới tới đón anh từ sân bay, đã bị anh lôi kéo lui hàng ghế sau làʍ t̠ìиɦ, khiến cho khắp nơi trên xe đều là da^ʍ thuỷ.
Ôn Hạ kẹp chặt hai chân lại, ngón tay vô thức di chuyển xuống dưới, khi cô nhận ra được khát vọng của bản thân, thì vội vàng rút tay về, nhanh chóng trả lời tin nhắn của Tả Thương.
*
Ôn Hạ cúi người thay giày thì phát hiện một đôi giày nam đặt bên cạnh tủ, cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách, người đàn ông vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Đã ba bốn tháng rồi Ôn Hạ không gặp mặt Tả Thương, bọn họ là bạn học thời trung học với nhau, kỳ thực tập tốt nghiệp, cô lựa chọn đến bệnh viện quân khu, lúc ấy vừa khéo anh lại bị thương, tính tình lại nóng nảy, mấy việc như đổi bình truyền dịch đương nhiên đều là việc của thực tập sinh.
Trùng hợp trước khi phẩu thuật phải xử lý lông, có người tranh giành muốn làm việc này, ngay lúc đó Ôn Hạ đã rất vui vẻ.
Chỉ là, Tả Thương nói anh muốn tự cạo cho chính mình.
Buổi tối cô đi trực ca đêm cùng với lão sư, bị Tả Thương gọi tới, anh đưa cho cô một cái dao cạo, thong dong cởϊ qυầи ra, lộ ra côn ŧᏂịŧ to lớn của anh, cô hoảng hốt quay lưng đi.
Anh nói, “Nghe nói từ khi em tham gia thực tập đến bây giờ chưa từng xử lý lông cho người nào cả, anh sẽ làm vật thí nghiệm cho em, em còn không vừa ý nữa hả?”
Ôn Hạ tức giận xì khói rời khỏi phòng bệnh, dươиɠ ѵậŧ của anh cứ lởn vởn trong tâm trí cô mãi không tan biến, mặc dù cô đã từng học về giải phẫu học, cũng xem phim khiêu da^ʍ cả rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ thực sự.
Cho đến khi xuất viện, Ôn Hạ vẫn không thèm để ý đến Tả Thương.
Sau đó, Ôn Hạ dựa vào năng lực của mình thi vào Bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố.
Đến tuổi kết hôn.
Tả Thương nghỉ phép, không biết là ai giới thiệu mối hôn nhân này cho mẹ Ôn Hạ, mẹ Ôn Hạ khi xem ảnh chụp thì rất hài lòng, sắp xếp mời Tả Thương tới nhà ăn tối trong ngày hôm đó.
Trong bữa cơm nghe nói Tả Thương và Ôn Hạ là bạn học thời trung học, lại càng cảm thấy thân càng thêm thân.
Ôn Hạ cho rằng Tả Thương chỉ vì hùa theo cha mẹ cô mới đến nhà cô ăn cơm, vì thế lúc tiễn anh về còn đặc biệt lễ phép nói lời xin lỗi.
Tả Thương không giống với hình ảnh năm đó tốt nghiệp cô nhìn thấy, bây giờ vờn xung quanh người anh là một loại khí chất quyến rũ trưởng thành, lúc Ôn Hạ nói chuyện với anh, không hiểu sao nhịp tim lại đập nhanh một cách khó hiểu.
Nhất là khi anh nhìn thẳng vào hai mắt cô.
*
Từ thời cao trung Ôn Hạ đã rất thích Chu Tháp, bạn của Tả Thương.
Hạt mầm mống tình yêu thầm kín ấy cứ thế đâm chồi nảy lộc trong đáy lòng, càng không ngừng lớn dần lên, lúc đó cô chỉ là cô bé con rụt rè hèn nhát, không dám mở miệng, chỉ có thể âm thầm thích anh, thậm chí còn cảm thấy mình không xứng với người xuất sắc như Chu Tháp.
Mà Tả Thương, so với sự xuất sắc của Chu Tháp, anh lại quá bướng bỉnh.
Nếu không nhờ vào xuất thân bề thế, nền tảng gia đình vững chắc, anh có thể đạt được thành tựu gì chứ.
Bà mai liên mồm nói Tả Thương có thế phát triển rất tốt ở trong quân đội thế nào, gả cho anh làm vợ của quân nhân là một trợ giúp rất lớn cho việc thăng tiến của Ôn Hạ trong bệnh viện ra sao.
Tả Thương cũng nói nếu gả cho anh, không có cái gì không tốt.
Lúc Ôn Hạ gả cho Tả Thương, trong lòng vẫn cất giấu tình cảm mãnh liệt dành cho Chu Tháp.
Trong hôn lễ, Chu Tháp mặc âu phục mang giày da, Ôn Hạ cảm thấy như thể cô đang kết hôn với Chu Tháp, chứ không phải Tả Thương.
*
Thấy Ôn Hạ ngẩn người, Tả Thương tiếp tục vỗ vào vị trí bên cạnh sô pha: “Lại đây.”
Ôn Hạ đương nhiên hiểu được ý tứ của anh, du͙© vọиɠ chất chứa trong mắt anh hiện rõ mồn một, mặt của cô có chút phát sốt, thay giày xong rồi nói: “Anh còn chưa ăn cơm chứ gì, để em đi nấu chút gì đó cho anh.”
Tốc độ của Tả Thương rất nhanh, nhanh đến mức Ôn Hạ hoàn toàn không kịp phản ứng, bị anh đè sát vào bức tường đối diện tủ giày, cho dù là mùa hè, bức tường sau lưng vẫn lạnh lẽo như băng.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ, Ôn Hạ đẩy cánh tay anh, giả vờ bình tĩnh nói: “Em đi nấu cơm trước.”
“Nấu cơm gì chứ? Lâu rồi không gặp nhau, không nhớ tôi sao?” Tả Thương không thèm để ý tới sự phản kháng của Ôn Hạ, cách lớp áo phông mỏng manh xoa bóp bộ ngực đầy đặn của cô.
Mặt Ôn Hạ càng ngày càng nóng, ánh mắt không dám nhìn thẳng khuôn mặt tuấn mỹ đang nở nụ cười xấu xa của anh.
Trên thực tế, Tả Thương đẹp trai hơn hẳn Chu Tháp, còn Tả Thương so với Chu Tháp lại không đủ dịu dàng, không đủ ga lăng, cộng thêm cuộc sống quanh năm trong quân đội, là một anh chàng không tinh tế.
“Em sẽ nấu cho anh.”
Tả Thương hơi lùi về phía sau một bước, Ôn Hạ cho rằng anh đã buông tha cho cô, thở phào nhẹ nhõm một hơi.