Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 25: Giả Mạo Nha Hoàn

''Muội tên Liễu Thù Thù, nhưng trong giấy nô ɭệ phải theo họ của chủ nhân, gọi là Lạc Thù Thù.''

Mặc Ngân Tầm nhanh chóng thỏa hiệp dứt khoát, ánh mắt kiên định nhìn Liễu Thù Thù:

''Được, vậy Thù Thù, muội giúp ta chăm sóc nó, đợi ta làm rõ một số chuyện rồi sẽ trở lại.''

Mặc Ngân Tầm giao dây cương cho tiểu nha hoàn ngây ngô ấy, chỉ mong nó sống được đến khi nàng trở lại. Ánh mắt Liễu Thù Thù đột nhiên rưng rưng một cách bất thường:

''Tỷ tỷ, có phải sau khi đi ra, muội sẽ phải trở lại Lạc Gia Trang không?''

''Ta trở lại, đem theo khế ước bán thân của muội, đến lúc đó chúng ta đổi lại đồ có được không?''

Mặc Ngân Tầm trước nay vốn sẵn tính trẻ con, không ngờ có một ngày bản thân sẽ đi dỗ dành một cô bé như thế, tự nhiên lại cảm thấy có chút kì tích. Bất quá tiểu nha đầu ngây thơ ngốc nghếch kia, sau khi tin người đến mức không thể rút lại lời nói, mới mắt đầu tỏ tính đa nghi.

Chỉ là hơi muộn một chút, nếu không đến việc tiếp xúc mục tiêu cũng là bất khả thi đối với Mặc Ngân Tầm. Có điều, cứ vậy mà đi cũng có chút vội vã, nàng nhìn ánh mắt hoài nghi của Lạc Thù Thù rồi khẳng định:

''Yên tâm, ta nhất định sẽ trở lại.''

Lạc Thù Thù đột nhiên quỳ xuống, nước mắt cứ trực trào ra. Mặc Ngân Tầm nhìn thấy sự hạnh phúc tột cùng ấy, mới suy nghĩ cuộc sống của tiểu nha đầu này không dễ dàng gì.

''Đa tạ tỷ tỷ đã giúp đỡ, về sau Thù Nhi nguyện làm trâu làm ngựa, chỉ mong có thể giúp sức cho người.''

Liễu Thù Thù dập đầu cúi lạy nàng, nước mắt đã tràn ngập, ướt đẫm hai gò má. Người Đại Ưng xưa nay chỉ cúi đầu trước phụ mẫu, tổ tiên, thật không ngờ có một ngày Mặc Ngân Tầm được người ta cúi lạy, lòng nàng thoáng chút ngạc nhiên:

''Tại sao lại làm vậy?''

''Nếu không có tỷ, e rằng cả đời này cũng không thể gặp cha mẹ, cũng không thể cúi đầu trước tổ tiên Liễu gia, trở thành tội đồ bất hiếu.''

Mặc Ngân Tầm khi ấy mới hiểu, hóa ra ánh mắt kia không phải hoài nghi nàng, chỉ là phân vân có nên cúi đầu trước nàng hay không. Nàng dìu tiều nha đầu đứng dậy, mỉm cười dịu dàng:

''Cũng đã muộn rồi, chúng ta từ biệt tại đây thôi.''

Liễu Thù Thù tay lau nước mắt, cầm lấy dây cương đưa bạch tuấn mã rời đi. Qua ánh sáng mặt trời vắt ngang con hẻm nhỏ, thân hình nha đầu ấy rực sáng lên tia hy vọng. Bóng lưng tung tăng tiến về phía trước ấy mờ dần rồi khuất hẳn sau rặng cây xanh.

Mặc Ngân Tầm sau khi tráo đổi đồ với Liễu Thù Thù, đeo một chiếc lệnh bài tùy thân, liền tự tin cầm thang thuốc tiến đến Lạc Gia Trang. Gần đến nơi, nàng dừng lại sau bức tường cao chắn lối, lấy trong hộp gỗ ra một chiếc mặt nạ.

Đây là mặt nạ da mô phỏng gương mặt Liễu Thù Thù, được chính tay nàng mua nợ ở chợ đen. Lúc quay lại, sắc trời đã gần trưa, Mặc Ngân Tầm phát hiện tiếng quát tháo dữ tợn của những tên lính canh trước cửa.

Nàng toan bước vào trong phủ, liền bị hai thanh trường thương sắc nhọn chắn lại, suýt nữa bị hủy mất dung nhan. Cùng lúc ấy, một bàn chân mạnh bạo đá vào eo nàng, khiến thân hình nhỏ nhắn ngã xa hai thước.

''Tiện tì, ngươi dám lơ là công việc, mua hai thang thuốc an thần cũng mất hơn một canh giờ.''

Bọn chúng cậy võ công mà làm lớn, không một nha hoàn nào dám kiện cáo, chống lại. Bất quá, Mặc Ngân Tầm vì không muốn bị nghi ngờ, đành phải giả mạo cho tốt cái vai Lạc Thù Thù.

''Quan gia tha mạng, thuốc an thần trong y quán của Hà đại phu đã hết, nô tì đành phải đi nơi khác xa hơn.''

Tên thị vệ kia tiến đến trước mặt nàng rồi cười gian ác. Hắn dùng bàn chân nặng trĩu của mình giẫm lên chân của nàng rồi quát tháo:

''Như vậy thì sao? Chẳng lẽ ngươi không biết dùng chân chó của mình chạy nhanh lên ư? Ta cho ngươi ngụy biện!''

Hắn vừa vung chân đá vào cơ thể mảnh mai của nàng, vừa quát tháo. Hắn căn bản xem thường, không xem nô tì trong phủ là người. Mặc Ngân Tầm vì không muốn lộ ra chân tướng, chỉ có thể nằm đó hứng trọn những cú đánh.

Đợi khi nàng sức cùng lực kiệt, mới nhìn thấy bóng ai đó đằng xa tiến đến. Hai tên thị vệ bỏ nàng ở đó, cụp đuôi mà chạy ngay đến chỗ người kia.

Đó là một nô tì tạp dịch, đáng ra sẽ phải hưởng toàn bộ sự xem thường từ người khác. Thế nhưng khi nàng ta xuất hiện, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía ấy, có sùng bái cũng có xem thường.

''Lâm thị vệ, Giảo Nhi ra ngoài mua thuốc, bất quá Hà đại phu đóng cửa nên mới về muộn như thế. Huynh không để ý chứ?''

''Ta tất nhiên không có ý kiến, Giảo Nhi cô nương đi thong thả.''

Lâm thị vệ nở nụ cười giả tạo, khom lưng đi theo Giảo Nhi, hai tay xoa vào nhau vẻ nịnh nọt. Mặc Ngân Tầm phát giác thấy bước chân Giảo Nhi ngày càng tiến đến gần, còn thấy chút nhói đau ở sau lưng.

Giảo Nhi lấy chân ghì mạnh, tay túm lấy tóc nàng rồi đưa lên trước mặt.

''Lạc Thù Thù, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay.''