Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 19: Yêu thương bình dị

Màn đêm tĩnh mịch mờ ảo bên trong căn phòng bệnh ấy chỉ có bóng hình của cả hai con người tuyệt mỹ nhưng lại mang cô đơn, đau đớn sâu thẳm tâm can. Sở Du nằm tựa vào cánh tay to lớn của Hoắc Dịch Thành, lẳng lặng ngắm nhìn dáng vẻ an ổn của anh lúc này, gương mặt tuấn mỹ, sắc lạnh đầy ngông cuồng thường ngày lại biến đi đâu mất. Để lại một con người trầm ổn, bình yên, lại có chút gì đó an phận, dịu dàng hiện rõ.

Trong một khắc nào ấy cô thật muốn bản thân cứ như vậy mà đắm chìm trong mộng cảnh tình yêu bình dị này, không còn khoảng cách về thân phận, tuổi tác mà ở bên anh. Nhưng có lẽ điều ấy thật khó khăn biết mấy. Đôi mắt tròn sớm đã đỏ hoa, khoé mắt bất giác rơi xuống giọt lệ thống khổ, day dứt tựa như nỗi lòng của cô. Sở Du mơ hồ dần đi vào giấc ngủ, hai tay vẫn nắm chặt tay anh không rời. Giá như cô đủ mạnh mẽ, cần đảm hơn thì tình yêu của cả hai đã không đầy rẫy khoảng cách như bây giờ.

Buổi tối ngày hôm ấy trải qua dài đằng đẵng. Ánh bình minh vàng nhẹ chiếu lên từng không gian trong căn phòng trắng xoá, phảng phất mùi thuốc sát trùng, Sở Du vẫn an ổn ngủ say trên tay anh. Đêm qua đã phải thức trắng lo lắng cho anh nên không tránh khỏi mệt mỏi. Bất giác một bàn tay lớn ấm áp khẽ chạm lên đầu cô, vuốt ve lên mái tóc mềm mại ấy, Sở Du đột nhiên cảm nhận được sự khác lạ nào đó, ngay sau đó liền ngẩng đầu dậy. Trước mắt cô là bàn tay quen thuộc đang dừng lại trong không trung, ánh mắt cô liền biến sắc, lại nhìn về phía Hoắc Dịch Thành, chợt phát hiện anh đã tỉnh từ lúc nào không hay. Gương mặt âm trầm có chút thiếu huyết sắc hướng về phía cô, trên môi khẽ nhếch một nụ cười gượng ấm áp như thể đang an ủi trái tim cô. Sở Du dường như không kìm được cảm xúc, ôm chầm lấy anh, giọng vâng lên muôn phần kích động cùng hạnh phúc.

“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh có biết đã dọa tôi sợ đến mức nào không?...”

Hoắc Dịch Thành hoàn toàn bất ngờ trước hành động của Sở Du, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ngọt ngào chưa bao giờ có. Anh khẽ để cô ngồi xuống bên cạnh, thuận đà vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy ấy, ngữ khí nhỏ nhẹ, khàn khàn.

“Sao thế? Lo cho tôi à?”

Sở Du bị câu hỏi của anh làm xấu hổ quay đi, ngập ngừng phủ nhận.

“Làm... làm gì có! Tôi...”

Vẻ mặt ngây Ngô đáng yêu của cô hoàn toàn lọt vào cặp mắt xanh lục ấy, Hoắc Dịch Thành nhếch môi, đưa tay kéo cô gần về phía mình.

“Em có biết mình nói dối rất tệ không?”

“Cẩn thận kim tiêm!”

Hành động của anh khiến kim tiêm nước gắn trên tay bị chệch đi, chảy một ít máu ra ngoài. Sở Du hốt hoảng chỉnh lại giúp anh, miệng không ngừng nhắc nhở hệt như một người vợ đang trách mắng chồng mình.

“Anh chán sống rồi phải không, không nằm yên được hay sao...”

Từng động tác của cô tỉ mít chăm sóc cho anh khác xa với dáng vẻ nghịch ngợm, ngang bướng thường ngày. Ánh mắt lo lắng không rời khỏi tay anh một khắc, dù cho sự mệt mỏi hiện rõ mơi khoé mắt. Hoắc Dịch Thành nhất thời ngây ngẩn, đây là lần đầu tiên kể từ tối hôm đó cô thật sự quan tâm mình. Sự thanh thuần, như thuận ngay lúc này của Sở Du đã khiến trái tim băng giá của anh dường như có nhiệt độ, len lỏi nét ấm nóng của rung động. Đôi ngươi trầm tĩnh quan sát hết thảy mọi cử chỉ của cô.

Mãi sau khi Sở Du giúp anh chỉnh xong ống kim tiêm trên tay, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay ánh nhìn nhu tình của anh, bất giác tim cô đập nhanh liên hồi. Hai ánh nhìn giao nhau đầy cảm xúc, có nhung nhớ, có tâm sự, có giận dỗi, nhưng đều muốn đối phương được vui vẻ, hạnh phúc, còn tâm ý của bản thân thì lại muốn chôn chặt nó xuống. Hoắc Dịch Thành khẽ chạm lên từng đường nét trên gương mặt Sở Du, cẩn thận ngắm nhìn như đang nâng niu một viên ngọc quý giá. Bất giác anh kéo nhẹ đầu cô lại sát mình rồi ngay tức khắc đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, mang theo hương thơm quen thuộc, dịu nhẹ của anh. Sở Du có phần cả kinh, nhìn trước diện anh có chút rung động.

“Anh... anh làm gì vậy?”

Sở Du hơi nhộn nhạo, ngồi thẳng dậy nhưng lại bị anh giữ chặt không thể đi chuyển.

“Rõ ràng là em rất quan tâm tôi, nếu không làm sao lại có bộ dạng này.”

“Đừng có nói bừa... tôi... mau buông... buông tôi ra...”

Cô cố vùng vẫy khỏi cánh tay anh nhưng đáng hận là anh là đàn ông, một người đàn ông rắn rỏi, cường tráng thì làm sao có thể để cô thoát khỏi tay một cách dễ dàng như vậy được. Nhưng dù thế Sở Du vẫn cố tìm mọi cách rời khỏi vòng tay anh mà không chạm đến vết thương. Hai người cứ dây dưa mãi không dứt cho đến khi một âm thanh lạ phát ra từ ngoài vọng vào.

“Thành, em vào được không?”

Âm thanh ngọt ngào truyền vào kèm theo tiếng mở cửa, Sở Du giật mình ngay tức khắc, điều chỉnh lại dáng ngồi. Một người phụ nữ quyến rũ từ ngoài bước vào, khí chất vạn phần cao quý, gương mặt xinh đẹp, kiều diễm, bị cặp mắt kính râm to che đi phân nửa nhưng vẫn không hề làm mất đi dáng vẻ sắc sảo, động lòng người của cô ta. Uyển chuyển bước đến bên giường bệnh của Hoắc Dịch Thành, ánh mắt sắc bén khẽ liếc nhìn Sở Du rồi lại nhìn anh đầy âu yếm.

“Sao lại thành ra như vậy? Nhập viện mà không nói với em một tiếng, anh muốn làm em lo lắng chết đúng không?”

Hoắc Dịch Thành vẫn giữ bộ mặt lạnh âm trầm nhưng lại có chút gì đó yêu thương nhìn cô ta, giọng ôn nhu.

“Vết thương nhỏ tôi, không cần lo!”

Sở Du ngồi ngơ ngẩn tại chỗ nhìn hay người họ nói chuyện, trong lòng không mấy vui vẻ. Người phụ nữ ơi bên Hoắc Dịch Thành chỉ có được vài người, để anh có thể đối xử dịu dàng như thế thì lại càng hiếm hoi. Chắc chắn người phụ nữ này thân phân không hề đơn giản. Bị coi như không khí, Sở Du khó chịu đứng dậy, ngữ khí lạnh nhạt.

“Hai người cứ tự nhiên, tôi xin phép ra ngoài trước.”

Nói xong, cô liền rời đi ngay sau đó mà không hề biết rằng phía sau mình đang có hai ánh mắt hoàn toàn khác biệt chăm chăm nhìn theo bóng lưng của cô. Hoắc Dịch Thành nằm trên giường bệnh mặc dù vẻ mặt không hề có biểu cảm nào nhưng tận sâu trong ánh mắt diều hâu sắc bén ấy là sự hài lòng, thoả mãn, xen có chút vui mừng. Còn người phụ nữ bên cạnh thì đầy thâm sâu nhìn theo cô mang theo vài phần dò xét cùng lãnh ý. Cánh cửa phòng bệnh vừa đóng lại, cô ta liền nhanh chóng ngồi vào chỗ của Sở Du ban nãy. Sắc mặt thay đổi hoàn toàn, giọng trìu mến.

“Dịch Thành, có phải anh quên em rồi đúng không? Đã gần một tháng nay anh không đến tìm em rồi đấy.”

Gương mặt tuấn lãng có đôi chút biến đổi, âm thanh vang lên chậm rãi như thể không có chuyện gì xảy ra.

“Bành Nhiễm, từ khi nào em lại trở nên không ngoan như thế? Chuyện riêng anh cần xử lý cũng phải báo cáo với em?”

Lời nói của Hoắc Dịch Thành mặc dù nhẹ nhàng, nhu hoà nhưng thực chất là đang cảnh cáo cô ta nên biết giới hạn của bản thân. Bành Nhiễm có được vinh quang như ngày hôm nay đều là do một tay Hoắc Dịch Thành nâng đỡ, từ một ngôi sao hạng D, chỉ sau chưa đầy một năm đã trở thành ảnh hậu nổi tiếng khắp cả nước, một bước lêи đỉиɦ cao danh vọng nhưng để cô được điều ấy ngoài tố chất ngoại hình hơn người còn phải là kẻ thức thời, hiểu đối phương cần gì, muốn gì. Chính vì Bành Nhiễm hiểu chuyện thì cô ta mới có thể lẻ bên anh được đến ngày hôm nay. Bành Nhiễm có chút sợ hãi trước câu nói của anh nhưng ngay sau đó liền đổi giọng nhu thuận.

“Em xin lỗi, là em không tốt! Vậy anh nghỉ ngơi đi nhé ngày khác em lại đến thăm anh.”

Hoắc Dịch Thành không nói lời nào, cứ thế để cô ta rời khỏi phòng bệnh. Bành Nhiễm vừa khi ra đến hành lang, vẻ mặt ngây thơ, thanh thuần đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự lạnh lẽo cùng vô cảm tiến về phía trước. Sở Du lúc này đang thơ thẩn ngồi kẻ phòng nghỉ, trong đầu chỉ toàn nghĩ về mối quan hệ giữa Hoắc Dịch Thành và người phụ nữ bên cạnh anh. Trong lòng cô hoàn toàn bị bao trùm bởi sự hỗn độn, phiền muộn, khi thấy một người phụ nữ khác quấn lấy anh, bản thân cô lại không kìm được mà tức giận, khó chịu. Chẳng lẽ cô thật sự đã ghen rồi sao? Sở Du mơ hồ giật mình trong suy nghĩ miên man, bỗng chốc liền nghe thấy tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói quen thuộc có chút không vừa ý.

“Cô Sở, tôi có thể nói chuyện với cô chứ?”