Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 16: Chuyến đi đến Nhật

Xe của Hoắc Dịch Thành sớm đã đỗ trước cửa bệnh viện, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn về phía Sở Du tỏ rõ vẻ không hài lòng. Bất chợt đáy mắt nổi lên vài tia máu đỏ khi thấy Dục Lăng thân mật với cô, trong lòng không khỏi khó chịu nhưng anh vẫn lặng lẽ ngồi trong xe quan sát hết thảy.

Hành động kì lạ của Dục Lăng khiến Sở Du có chút bất ngờ, ngay sau đó liền lùi lại phía sau. Ánh mắt lướt qua phía cửa, phát hiện cha nuôi đã đến từ lúc nào, nôi tâm liền xuất hiện sự trốn tránh. Cô không muốn ai biết Hoắc Dịch Thành là cha nuôi của mình, lại càng không muốn bị phát hiện ra mối quan hệ mờ ám đằng sau đó. Gương mặt Sở Du bỗng chốc biến chuyển, tạm biệt Dục Lăng rồi chạy đến phía xe. Dục Lăng vẫn đứng đó, đôi đồng tử dừng lại ở chiếc xe, đặc biệt là người đàn ông phía trong đó, cửa kính kéo xuống quá nửa nên không khó để anh nhận ra đó là ai.

Khi diện mạo băng lãnh tràn ngập sát khí ấy hướng về phía mình, nội tâm cùng ánh mắt gần như có rụt lại, sững sờ nhìn thẳng vào con người lạnh lùng đó.

Hoắc Dịch Thành!

Cái tên này chợt xuất hiện trong trí não anh như tiếng sấm đánh ngang tai. Sở Du rốt cuộc có mối quan hệ gì với Hoắc Dịch Thành?

Cô nhanh chóng bước vào trong xe, sắc mặt Hoắc Dịch Thành liền trở nên tốt hơn, giọng đầy âm trầm.

“Thế nào? Nay đi làm vui không?”

“Vui chứ!, thật không ngờ đi làm lại thú vị như vậy lại còn thoải mái hơn so với ở nhà.”

Sở Du không giấu được vẻ vui mừng, ngữ khí cũng rất ngọt ngào. Nụ cười tươi trẻ ấy lọt vào ánh mắt sâu trầm ấy làm nội tâm anh liền trở nên nhộn nhạo, khoé môi nhếch một nụ cười.

Chiếc xe rời khỏi bệnh viện rồi nhanh chóng dừng lại ở bảo thành. Do bệnh viện cách bảo thành một đoạn đường khá xa vậy nên khi trở về đã là chập tối, Sở Du thay một bộ đồ ngủ thoải mái nhất rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối một chút, mặc dù trong toà thành có vô số người làm cung kính phục vụ cô mọi lúc mọi nơi nhưng chính điều đó lại khiến Sở Du cảm thấy nhàm chán thế nên thỉnh thoảng cô vẫn muốn tự mình làm một chút gì đó khiến bản thân vui vẻ hơn.

Hoắc Dịch Thành về nhà liền lên phòng làm việc luôn, có lẽ dạo này công việc của anh bận rộn hơn bình thường nên mới phải làm việc ngay như vậy, nhưng nếu nhiều việc sao anh vẫn muốn đích thân đến đón cô, về nhà đúng giờ cùng cô ăn tối? Nghĩ đến đây Sở Du không kìm được mà mỉm cười, sự ấm áp cùng hạnh phúc dần loan tỏa khắp tâm tư cô ngay lúc này. Bữa tối đều đã được người làm chuẩn bị xong mọi thứ, Sở Du chỉ cần bày ra bàn là xong, đang trong lúc sắp xếp đồ ăn, cô bất chợt thấy một thân ảnh quen thuộc vụt qua trước mắt rồi một âm thanh sâu trầm phát ra từ phía sau lưng.

“Mệt như vậy mà vẫn cố làm sao?”

Đoán ra được là ai, Sở Du liền quay lại, theo bản năng lùi lại phía sau vài bước. Ánh mắt dừng lại trên con người cáo lớn đầy nét cương nghị ấy, giọng trở nên ngập ngừng.

“Tôi... tôi muốn giúp một chút thôi!”

“Ồn vậy sao?” - Hoắc Dịch Thành cất giọng đầy mờ ám mang vẻ phong tình.

Thân hình cao lớn mỗi lúc một tiến gần đến Sở Du, đôi đồng tử xanh lục tỏa ra mị lực vô hạn giống như đang muốn trêu đùa cô. Không gian yên ắng chỉ có hai người, dù anh có làm gì cô lúc này cũng không ai có thể cứu được. Khi cả cơ thể rắn rỏi tiến sát đến thân mình cô, đột nhiên điện thoại của anh reo lên, phá tan sự tĩnh lặng, Sở Du đỏ ửng mặt quay đi. Hoắc Dịch Thành nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, âm thanh vang lên lạnh lẽo.

“Chuyện gì?”

Sở Du không đoán ra được người bên kia đã nói gì nhưng nhìn sắc mặt có chút căng thẳng cùng băng lãnh thì chắc chắn là có chuyện quan trọng. Hoắc Dịch Thành nghe người đó nói một hai câu rồi cúp máy.

Gương mặt anh tuấn lại nhìn cô rồi tiến gần sát khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đọc. Một khắc nào ấy anh liền đặt một nụ hôn lên trán cô, nụ hôn mang theo phần an ủi, dỗ dành lại có chút lưu luyến.

“Ta phải đi có việc, em ăn rồi nghỉ ngơi đi!”

Ngay sau đó, anh liền rời đi để mặc Sở Du vẫn còn ngây ngốc ở đó, giống như không thể tin được.

Tại tập đoàn Hoắc thị.

Căn phòng tổng giám đốc lạnh lẽo rộng lớn nhuốm một màu đen huyền bí. Chiếc ghế da độc tôn được tọa lạc bởi người đàn ông cao lớn, băng lãnh. Trong ánh đèn mờ mờ, một tiếng nói cung kính mang lên.

“Lão đại, ngày mai lô hàng vũ khí sẽ được đưa đến căn cứ quân sự của Nhật. Người của chúng ta vừa báo tin bang Lục Hổ đã đưa máy bay chiến đấu đến Nhật rồi.”

Lời nói đó không ai khác chính là của Đông Khiết, Hoắc Dịch Thành vẫn thư thái hút thuốc, làn khói mờ nhạt phà ra không khí tạo ra cảnh quan mông lung. Đôi ngươi đen láy như loé sáng, âm thanh cao vυ't, bén nhọn.

“Chuẩn bị đi, mai tôi sẽ đến Nhật!”

“ Vâng!”

Con người anh tỏa ra mùi sát khi nồng nặc, đôi mắt càng thêm u tối xem chút khinh bỉ hiện rõ. Lúc này, Hoắc Dịch Thành tựa như mà quỷ, nuốt trọn bóng đêm, trở thành bá chủ am d đêm đáng sợ này. “Nước sông không phạm nước giếng” nhưng nếu có người cố tình phạm đến địa bàn của anh thì đừng mong sẽ có kết cục tốt.

———————————————

Ngày hôm sau, Sở Du vừa thức dậy đã nhanh chóng đến chỗ Á Lan quản gia hỏi chuyện.

“Bác Á Lan... tối qua... tối qua cha nuôi mấy giờ mới về vậy?”

Á Lan quản gia đang chuẩn bị bữa sáng, thấy bộ dạng hớt hải của cô liền trả lời ngay.

“Tối qua Hoắc tiên sinh không trở về. Sáng nay trợ lý Cảnh Tử có gọi điện nói Hoắc tiên sinh hôm nay sẽ bay qua Nhật công tác. Dặn tiểu thư ở nhà chăm sóc tốt bản thân.”

“Không về? Công tác?” - Sở Du không khỏi ngỡ ngàng, sắc mặt hiện lên chút hờn trách.

Không hiểu sao khi anh đi công tác đột ngột như vậy trong lòng cô lại khó chịu vô cùng, cảm giác giống như bị lừa dối. Hoắc Dịch Thành cứ như âm hồn, nói đi là đi, ở là ở, lại không thông báo cho cô tiếng nào. Sở Du bực bội vội đi làm ngay đến cả vừa sữa cũng không uống.

Máy bay chuyên dụng của anh được đặc quyền cấp phép bay thẳng đến bất kì quốc gia nào. Hoắc Dịch Thành để một máy bay đứa lô hàng đến trước còn bản thân đi sau.Lần này đi anh chỉ dẫn theo Cảnh Tử cùng Đông Khiết, hai trợ thủ đắc lực nhất theo mà thôi, sở dĩ như vậy bởi vì chi nhánh Hoắc thị ở Nhật cũng không ít, điều động vệ sĩ lúc nào cũng được.

Chuyến bay vừa hạ cánh xuống sân bay tư nhân đã có xe đến đón anh. Đến những nơi có tính nguy hiểm cao như này, Hoắc Dịch Thành luôn phải đề phòng cảnh giác bất cứ lúc nào, kể cả chiếc xe cũng là loại BMW bọc thép tối tân nhất. Toà nhà chính phủ là nơi an ninh phòng bị vô cùng chặt chẽ, Hoắc Dịch Thành được mời đến phòng riêng tư với đầy đủ các quan chức cấp cao, tất cả đều là những người đã đứng tuổi, có người còn lên đến sáu mươi nhưng khi anh vừa bước chân vào, ai cũng phải tỏ thái độ kính trọng. Vị Đổng sự trưởng vừa thấy Hoắc Dịch Thàng liền phấn khởi tiến đến chào hỏi.

“Ông chủ Hoắc đại giá quang lâm, không thể đón tiếp cẩn thân mong anh thứ lỗi.”

Hoắc Dịch Thành nhếch môi cười, nét mặt cương nghị tỏa ra sự thiện chí, ngữ khí đầy khách khí.

“Đổng sự trưởng quá lời rồi!”

Anh thư thái ngồi xuống chiếc ghế đầu, phong thái đầy băng lãnh. Người đàn ông tươi cười ngồi đối diện anh là vị Trính trị gia ngay khi cuộc họp bắt đầu liền lên tiếng.

“Chính phủ Nhật Bản chúng tôi hôm nay rất cảm ơn ông chủ Hoắc đây đã gửi lô hàng vũ khí đến để phục vụ quân đội. Thay mặt mọi người tôi xin một lần nữa cảm ơn anh!”

Câu nói tiếng anh lưu loát vâng lên khắp phòng hội nghị, Hoắc Dịch Thành vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giọng nói đầy uy phong.

“Chính phủ tin tưởng kí hợp đồng với Hoắc thị là niềm vinh hạnh đối với tôi. Nhưng giờ hàng đã giao đến, có lẽ đã đến lúc đưa cho tôi thứ tôi cần rồi chứ?”

Âm thanh không cao không thấp nhưng lại khiến cho tất cả người trong phòng ai nấy đều tỏ vẻ đó dự. Mục đích duy nhất anh đồng ý cung cấp vũ khí đó chính là có được bản thiết kế máy bay chiến đấu tối tân nhất thế giới do chính người Nhật tạo ra.