Tội Phạm

Kết thúc

Trong lúc mang thai cậu vẫn luôn làʍ t̠ìиɦ cùng ca ca, Lạc Trường An thích ca ca thao cậu.

Mỗi ngày đều bị ca ca thao, lớn bụng bị thao, còn thích ca ca bắn vào trong.

Cậu nghĩ không biết chừng sẽ có một ngày, cậu sẽ chết dưới dươиɠ ѵậŧ của ca ca.

Đến cuối thai kỳ bụng đã rất lớn, bụng mềm mại cũng trở nên cứng đến lớn hại, Lạc Trường An cảm thấy mình trở nên thật xấu, bụng phồng lên cũng thật xấu, khiến cậu khổ sở hậm hực.

Ca ca lại không biết bị gì, thường xuyên hôn bụng cậu, ôm bụng khóc, còn nói xin lỗi vì làm cậu chịu khổ.

Lạc Trường An cảm thấy không công bằng, khổ đều là cậu chịu, ca ca căn bản không bị sao, cậu một chút cũng không thích đứa bé trong bụng, sợ khi sinh con sẽ đau.

Mang thai đã chín tháng hơn, cậu còn lôi kéo tay ca ca ủy khuất nói: "Em không muốn sinh, ca ca mang em đi phá thai đi."

Ca ca cái gì cũng không nói, ôm bụng cậu lại khóc.

Lạc Trường An lần đầu tiên cảm thấy ca ca rất uất ức, một đại nam nhân như vậy lại thường xuyên khóc, khóc so với cậu còn lợi hại hơn, trong khoảng thời gian cuối thai kỳ, đôi mắt ca ca lúc nào cũng hồng, nhất định là trộm trốn cậu mà khóc.

Đến ngày dự sinh, Lạc Trường An được đưa đến bệnh viện, ca ca thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh cậu, so với dựng phu này còn lo lắng hơn.

Lạc Trường An thì bình tĩnh rất nhiều, dù sao sớm sinh muộn sinh đều là sinh, sinh xong cậu liền có thể về nước.

Sinh con thật sự rất đau, Lạc Trường An đau muốn chết.

Ca ca bên cạnh vẫn luôn nắm tay cậu, khóc đến so với người sinh con là cậu còn thảm hơn, hai mắt hồng hồng như con thỏ.

Ai không biết còn tưởng ca ca đang sinh con?

Cậu thấy ca ca liền thấy phiền, muốn đuổi ca ca ra ngoài, chính là sinh con quá đau cho nên cậu lời cũng không nên lời.

Nửa giờ sau, cuối cùng hài tử cũng được sinh ra, là một hai bé trai song sinh. Lạc Trường An nhìn thoáng qua, quá xấu, không thể tin đây là do cậu sinh ra, cậu cũng không dám ôm hai bé.

Nhưng ca ca vẫn đem con ôm đến trước mặt cậu cho cậu xem, thật sự xấu chết, nhăn nhúm như ông già!

Trong lúc ở cữ, vυ' của Lạc Trường An biến lớn, không cần hút cũng chảy sữa khiến cậu rất khổ sở, hai đứa nhỏ uống sữa mẹ và thêm cả sữa bột, nhưng cậu sữa nhiều, dư nuôi hai đứa, cộng thêm một ca ca!

Ca ca là tên đại biếи ŧɦái, lại đi cướp sữa của con!

Uổng cho ca ca học đến nghiên cứu sinh, lấy nhũ danh cho hai đứa nhóc đương nhiên phải thật đẹp, vậy mà đứa lớn thì tên Bánh Bao, đứa nhỏ thì tên Bánh Quế.

Nào có tùy tiện như thế? Lạc Trường An trực tiếp phủ nhận hai cái nhũ danh này, tự mình lấy nhũ danh ho con.

Con lớn là Úc Úc, con nhỏ là Đường Đường.

Sau đó Tạ Văn Trình lại đặt tên cho hai đứa, là Lạc Đường Xuân và Tạ Viễn Úc.

Lạc Trường An cảm thấy khá tốt, bản thân cậu cũng không nghĩ ra được tên hay như vậy.

Hết ở cữ, Lạc Trường An mới cảm thấy hai đứa xấu xí đáng yêu lên không ít, trắng trắng nộn nộn,claji bụ bẫm, cậu cũng thích con của mình.

......

Sau khi cho con bú, Tạ Văn Trình liền ẵm hài tử cho người giúp việc chăm sóc, trở về phòng ngủ đã thấy Lạc Trường An ngồi ở trên giường, nhìn dáng vẻ là muốn nói chuyện với hắn.

"Khi nào thì về nước?"

"Chờ Úc Úc cùng Đường Đường lớn thêm một chút, ca ca sẽ mang em về nước liền."

"Vậy phải đợi bao lâu?"

"Thêm hai tháng!"

"Lâu lắm, em hiện tại muốn về nhà."

"Chính là hài tử còn quá nhỏ, ngồi máy bay sẽ chịu không nổi."

Mới vừa sinh con cho nên Lạc Trường An vừa mẫn cảm vừa đa nghi, "Anh không muốn ủy khuất con, liền phải ủy khuất em."

"Thực xin lỗi, An An."

"Em không cần anh xin lỗi." Lạc Trường An tiếp tục nói: "Em có thể về nước trước, anh lưu lại chiếu cố con."

"An An!" Tạ Văn Trình hai mắt đỏ hoe, "Ca ca không muốn rời khỏi em! Thời gian dài không nhìn thấy em, ca ca sẽ điên mất!"

"Anh vốn dĩ là bị điên!" Lạc Trường An nói không lựa lời, nhưng lời cậu nói chính là sự thật, ca ca chính là bệnh tâm thần, điên cuồng cố chấp, tính yêu của hắn toàn là chiếm hữu.

"Anh là kẻ điên." Ca ca nói: "Anh yêu em, Lạc Trường An."

"Anh như vậy căn bản không phải yêu, là muốn chiếm hữu thôi! Yêu là phải bình đẳng, không phải như chúng ta, anh căn bản không yêu em."

"Anh yêu em, An An, anh yêu em hơn cả mạng của anh!"

"Anh yêu em như vậy, vậy anh liền chết đi!"

"Được." Ca ca rời đi.

Lạc Trường An lại bắt đầu khổ sở, sau khi ra nước ngoài, cậu liền mất tin tức của Khổng Duy Trạch, cũng không biết Khổng Duy Trạch đã đậu đại học nào? Khổng Duy Trạch lợi hại như vậy, khẳng định sẽ thi đậu đại học tốt nhất!

Lạc Trường An rất hâm mộ!

Khổng Duy Trạch thi vào đại học, còn cậu thì sao? Cậu lại sinh ra hai đứa nhóc!

Cậu mới 18 tuổi, cả cuộc đời đều đánh mất!

Càng nghĩ càng giận cho nên Lạc Trường An cũng không quá thích hai đứa nhỏ kia của mình.

Hôm nay buổi tối ca ca không trở về, Lạc Trường An trong lòng từ thờ ơ, đến áy náy, lo lắng.

Ngày hôm sau, Lạc Trường An mới từ trợ lý của ca ca biết được ca ca ở bệnh viện, tối hôm qua, tối hôm qua ca ca xảy ra tai nạn xe cộ! Nghĩ đến việc cậu nói ca ca đi tìm chết, Lạc Trường An trong lòng đều như chảy máu, cậu ngồi trên xe trợ lý đến xem ca ca. Ca ca an tĩnh nằm trên giường bệnh, trên đầu rất nhiều dây nối, bộ dáng như sắp chết.

Ở ngoài cửa phòng bệnh, Lạc Trường An nước mắt liền khống chế không được chảy xuống, ca ca nếu chết thì cậu nên làm sao bây giờ?

Úc Úc cùng Đường Đường phải làm sao bây giờ?

Ca ca không thể chết được!

Lạc Trường An khóc đến hôn mê bất tỉnh. Lúc cậu tỉnh lại là đang nằm trên giường bệnh, cậu mở miệng muốn kêu bác sĩ, liền thấy ca ca ngồi trước giường bệnh của cậu.

Nhìn ca ca, Lạc Trường An nước mắt lại rơi xuống, cậu ôm lấy hắn, "Em tưởng anh chết rồi."

"Thực xin lỗi, An An, làm em thất vọng rồi, lần sau anh nhất định sẽ chết."

"Ca ca không cần chết, em yêu anh."

"Thật vậy sao An An?."

"Thật." Lạc Trường An khóc đỏ mắt, "Em chết thì em làm sao bây giờ? Con làm sao bây giờ? Anh không thể không phụ trách!"

"Chính là An An không yêu anh." Tạ Văn Trình chua xót: "An An chính là thích người khác."

"Ô ô ô, ca ca, em sẽ quên Khổng Duy Trạch, anh đừng rời khỏi em!"

Tạ Văn Trình cười, "Thật vậy sao? An An, em sẽ yêu anh sao?"

"Em sẽ thử yêu anh." Lạc Trường An thật sự rất sợ, cậu không dám tưởng tượng nếu Tạ Văn Trình chết thì sẽ thế nào!

......

Tạ Văn Trình bị tai nạn xe cộ, trên người rất nhiều chỗ bị thương, nằm viện một tuần mới được về. Lúc bôi thuốc cho Tạ Văn Trình, Lạc Trường An nhìn thấy những vết thương đó, lòng cũng đau theo, "Còn đau sao?"

Ca ca nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, "Không đau, chỉ ngứa thôi."

"Ngứa?" Lạc Trường An bật cười, "Vậy chứng minh là sắp lành."

"An An cười lên thật đẹp." Tạ Văn Trình nói xong liền hôn lên mắt Lạc Trường An.

Rúc vào trong ngực ca ca, Lạc Trường An chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Hơn một tháng sau, vết thương trên người Tạ Văn Trình rốt cuộc tách vảy, sẹo lớn sẹo nhỏ mất không ít.

......

Từ khi ra nước ngoài, Lạc Trường An đã lâu rồi không cắt tóc, hiện tại tóc đều có thể cột lên rồi. Ngực sau khi biến lớn liền không nhỏ lại nữa, vẫn luôn có sữa, hiện tại ca ca không cho các bảo bảo uống sữa mẹ nữa, chỉ cho các bảo bảo uống sữa bột, còn lại mình hắn độc hưởng.

Có khi chính hắn uống thì thôi, lại còn ngậm trong miệng đút cho Lạc Trường An uống.

"An An, tự uống sữa của mình có ngon không?"

"Ca ca xấu." Lạc Trường An đánh một cái lên ngực ca ca.

Ca ca che ngực cười ngây ngô.

Lạc Trường An vào phòng tắm tắm rửa, đi ra lại để ca ca sấy tóc.

Ca ca còn mua cho Lạc Trường An rất nhiều váy đẹp để mặc, các bảo bảo nhỏ như vậy, hắn đã dạy các bé kêu Lạc Trường An là mẹ.

Quá xấu hổ!

Buổi tối cậu phải cùng ca ca đi dự tiệc, ca ca mời người đến trang điểm, làm tóc cho Lạc Trường An, còn để cậu mặc lễ phục màu trắng, ca ca còn đeo vòng cổ ngọc bích, nhẫn ngọc bích cho cậu. Vì cậu không bấm lỗ tai cho nên hắn liền mang khuyên vành tai cho cậu.

Lạc Trường An nhìn chính mình trong gương, không thể tin được người xinh đẹp trong gương lại là mình, cậu ngượng ngùng sờ sờ gương mặt.

Tạ Văn Trình từ phía sau ôm lấy cậu, "An An thật đẹp! Mỗi ngày đều đẹp."

"Tên lừa đảo!" Lạc Trường An oán trách liếc ca ca một cái, lúc cậu mang thai, một chút cũng không đẹp.

Lúc tới bữa tiệc, rất nhiều người đều nhìn về phía cậu, Lạc Trường An vô cùng thẹn thùng, sợ sệt kéo cánh tay ca ca.

"Tạ tổng!" Có người bưng ly rượu tiến về phía Tạ Văn Trình, nhìn thấy Lạc Trường An bên cạnh hắn liền hỏi, "Vị này chính là?"

Tạ Văn Trình nhoẻn miệng cười giới thiệu: "Phu nhân của tôi."

Lạc Trường An mắc cỡ chết đi được, ca ca thật xấu, ai tới cũng giới thiệu cậu, mỗi lần đều nói là phu nhân của hắn.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lạc Trường An ngồi trên xe có chút giận dỗi không để ý đến ca ca.

Tạ Văn Trình hôn trán Lạc Trường An, "An An sao vậy? Ca ca chọc em tức giận?."

Lạc Trường An biệt nữu nói: "Em mới không phải phu nhân của anh, em là em trai của anh."

"Con cũng đã sinh cho ông xã hai đứa, còn không thừa nhận mình là Tạ phu nhân!"

"Không phải." Lạc Trường An đếm trên đầu ngón tay, "Chúng ta còn chưa kết hôn, anh cũng không có cầu hôn, không lãnh giấy, không làm hôn lễ, ảnh cưới cũng không có."

Tạ Văn Trình sủng m nịch vuốt mũi em trai, "An An muốn gả cho ca ca!"

"Mới không có."

"Có."

Tạ Văn Trình đưa tay đến dưới váy Lạc Trường An, Lạc Trường An chấn kinh, "Anh làm gì đó?" Đôi mắt cậu nhìn về phía ghế lái, cũng may có tấm chắn âm, bằng không bị người khác thấy sẽ rất xấu hổ a!

Đem qυầи ɭóŧ của Lạc Trường An kéo sang một bên, Tạ Văn Trình sau đó kéo khóa quần, thả dươиɠ ѵậŧ ra chọc lên nộn âʍ ɦộ của Lạc Trường An, nộn âʍ ɦộ mẫn cảm chảy ra đầy tao thủy, tất cả đều xối lên qυყ đầυ.

Dùng dươиɠ ѵậŧ đỉnh đỉnh miệng âʍ ɦộ, Tạ Văn Trình nói: "Có muốn ca ca không?"

Từ sau khi sinh con, Lạc Trường An vẫn chưa cùng ca ca làʍ t̠ìиɦ, cậu đương nhiên muốn, bản thân đã sớm bị ca ca thao đến thực tủy biết vị.

"Muốn ca ca tiến vào."

Đại dươиɠ ѵậŧ sau khi thao vào nộn âʍ ɦộ, liền không động nữa.

Lạc Trường An ngứa đến tự động, để dươиɠ ѵậŧ ở trong âʍ ɦộ của mình thọc vào rút ra, đã lâu không hưởng qua kɧoáı ©ảʍ làm Lạc Trường An trầm mê.

Tạ Văn Trình tiến đến bên tai cậu nói: "Phu nhân thật tao!"

"Ha a!" Lạc Trường An bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cao trào, mềm nhũn ở trên người ca ca, không động được nữa.

Ca ca cũng không tiếp tục thao cậu, Lạc Trường An ngồi trên dươиɠ ѵậŧ ca ca mà giận dỗi.

"Tạ tổng, tới rồi." Trợ lý ở phía trước nói.

"Ân." Tạ Văn Trình đem áo vest ngoài khoác trên người em trai, dươиɠ ѵậŧ vẫn cắm trong âʍ ɦộ cậu, cứ vậy mà ôm cậu vào biệt thự.

Mỗi một bước Tạ Văn Trình đi, dươиɠ ѵậŧ đều sẽ thao vào một chút, Lạc Trường An sợ bị người ngoài nghe thấy liền không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể cắn bả vai ca ca.

Bị ca ca một đường thao tới trong phòng, cậu liền mềm nhũn nằm trên giường, âʍ ɦộ bị ca ca thao đều muốn hỏng.

Ca ca còn xé rách qυầи ɭóŧ của cậu, đem tao thủy cậu chảy ra bôi lên cúc huyệt, sau đó thao vào, tuyến tiền liệt bị cọ xát không ngừng, Lạc Trường An bị kɧoáı ©ảʍ đánh sâu muốn chết.

"Bắn...... Ca ca bắn vào."

Ca ca bắn trong cúc huyệt.

Hai người động tình ôm hôn nhau, ca ca hôn cậu rất hung, như là muốn đem cậu ăn luôn vậy.

Mười ngón tay đan vào nhau, liều chết triền miên.

"An An."

"Ân? A ~" ca ca dươиɠ ѵậŧ từ từ rời khỏi cúc huyệt cắm vào nộn âʍ ɦộ.

"Lại sinh một đứa."

Nghĩ đến sinh con rất đau, Lạc Trường An lắc đầu.

"Sinh cho anh một đứa con gái, được không? Chỉ sinh một bé gái, ca ca muốn con gái."

"Không được!"

"An An." Tạ Văn Trình ở trên người Lạc Trường An dụi dụi làm nũng.

Lạc Trường An thỏa hiệp, "Vậy nếu là con trai thì sao?"

"Vậy thì không sinh."

"Được."

"An An đáp ứng sinh con gái cho anh?"

"Ân." Lạc Trường An thẹn thùng gật đầu.

"Cảm ơn An An."

Dươиɠ ѵậŧ Tạ Văn Trình lại trướng lớn, đỉnh vào tử ©υиɠ Lạc Trường An, thao Lạc Trường An lớn miệng thở dốc.

"An An, ca ca muốn bắn vào."

"Bắn...... Ca ca mau bắn vào."

Dươиɠ ѵậŧ chống lên miệng tử ©υиɠ, bắn ra một đống lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"An An, ca ca yêu em."

Hai người cuối cùng không về nước nữa bởi vì Lạc Trường An lại mang thai. Thời gian mang thai ca ca đem cậu chiếu cố rất khá, cho dù bụng không lớn nhưng đứa nhỏ rất khỏe mạnh.

Con được sinh ra, lại là một tiểu nhi tử. Lần này mang thai, Lạc Trường An bị khó sinh, thiếu chút nữa liền mất mạng. Tạ Văn Trình hối hận sắp chết.

Hắn không thích tiểu nhi tử bởi vì cảm thấy tiểu nhi tử thiếu chút nữa hại chết Lạc Trường An. Nhưng Lạc Trường An lại rất thích tiểu nhi tử, bởi vì tiểu nhi tử là kết tinh tình yêu của cậu cùng ca ca!

......

Sau khi sinh tiểu nhi tử được ba tháng, bọn họ một nhà năm người thuê máy bay riêng về nước, đã đến lúc phải thẳng thắn với cha mẹ.

Tạ Văn Trình có chút không tự tin, "An An hiện tại yêu ca ca sao?"

Lạc Trường An nhấp miệng không trả lời.

Tạ Văn Trình có chút mất mát, hắn bế tiểu nhi tử lên, "Úc Úc, Đường Đường, đi thôi, chúng ta đi gặp ông bà."

"Một chút."

Tạ Văn Trình chợt nghe người phía sau nói, hắn quay đầu lại, "An An, em vừa mới nói cái gì?"

"Chán ghét quỷ ca ca, không muốn để ý anh." Lạc Trường An lướt qua ca ca muốn chạy, bị Tạ Văn Trình bắt lấy tay, hắn cười rất đắc ý, "Anh nghe thấy, An An."

TOÀN VĂN HOÀN