Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Được Lão Đại Bệnh Kiều Nuôi Dưỡng

Chương 33: Bé thật ngoan

  "Anh ấy tỉnh rồi."

Tiếng máy móc vang lên tích tích, người trên giường từ từ mở mắt ra.

Một nhóm bác sĩ mặc áo khoác trắng vây quanh, vô số máy đo oxy cùng thiết bị kiểm tra dán vào người.

Nguyên Tống cau mày khó chịu vì ánh sáng chói lóa, đôi đồng tử đang giãn ra đột ngột co rút lại, cậu chợt định thần lại và bật ngồi dậy mặc cho bác sĩ can ngăn.

"Nguyên công tử, đừng nhúc nhích! Hiện tại cậu gặp nguy hiểm, còn phải quan sát một hồi mới được... Này, đừng đi!"

Nguyên Tống vừa nhấc chăn liền xuống giường "Bùi Dật đâu?"

"..."

Nhóm bác sĩ vừa huyên thuyên ồn ào nãy giờ bỗng nhiên im bặt.

Nguyên Tống nghiến răng với vẻ mặt ủ rũ.

Con dao kia dài như vậy, máu chảy quá nhiều, lẽ nào... Chẳng lẽ Bùi Dật không chống đỡ được?

Không thể nào.

Cậu bật dậy thật mạnh, theo bản năng nắm lấy giá đỡ truyền dịch, sắc mặt tái nhợt "Bùi Dật... Ở đâu?"

Có lẽ là bởi vì nhìn cậu quá đáng thương, một bác sĩ đeo kính tròn thấp giọng nói: "Bùi tổng. . . Ở bên cạnh."

Nguyên Tống cảm ơn, quay người rời đi như một cơn gió.

Cậu vừa đi ra ngoài đã bị chặn lại, một số vệ sĩ đứng canh gác bên ngoài phòng bệnh, bao vây cậu từng bước.

Nguyên Tống nói: "Tránh ra."

"Nguyên thiếu gia, thực xin lỗi, chủ tịch Bùi ra lệnh cho chúng tôi."

Cậu vừa mới tỉnh dậy, cảm xúc khó chịu, thái dương sưng đau vì tâm tình bất ổn, không nghĩ được gì.

Trái tim cậu tràn ngập Bùi Dật, Bùi Dật, Bùi Dật.

Cái tên này dường như đã in sâu vào tâm trí, nghiền nát mọi cảm xúc không liên quan thành một ý nghĩ mạnh mẽ - phải gặp hắn, ngay bây giờ.

Cậu liếc nhìn đồ trang trí bên cạnh, vươn tay rút cây dao gọt hoa quả trong túi đựng đồ ăn sáng, dùng đầu nhọn thô cứng ấn vào cổ tay, máu từ vết cắt nhỏ rỉ ra.

Cậu nhìn vệ sĩ đang không biết phải làm sao, bình tĩnh nói: "Đưa tôi đi gặp hắn ta, nếu không tôi tiếp tục cắt vào, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ chảy máu mà chết."

"Là Bùi Dật yêu cầu các anh bảo vệ tôi an toàn sao? Tôi mà chết ở trước mặt các anh thì làm sao bây giờ?"

Nguyên Tống nhìn những vệ sĩ bắt đầu hoảng sợ, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Các anh còn không biết Bùi Dật nghe theo ai sao? Đừng sợ, tôi sẽ giải thích với Bùi Dật rằng tôi đã ép buộc các anh."

Cậu làm một phen vừa đấm vừa xoa.

Hai bên giằng co.

Cuối cùng, các vệ sĩ dẫn cậu vào phòng bên cạnh, tấm kính lạnh lẽo ngăn cách phòng thăm khám với giường bệnh.

Nguyên Tống ấn ngón tay lên mặt kính, gần như thất thần nhìn người đàn ông mặt không còn giọt máu trên giường bệnh, bình tĩnh như không còn thở.

Nguyên Tống được phép vào sau khi mặc bộ đồ cách ly và khử trùng để vào thăm.

Bước chân của cậu hướng bên giường có chút lảo đảo, đứng ở trước giường, do dự hồi lâu mới cúi đầu đi tới gần mặt người đàn ông.

Cậu gần như nín thở.

Cuối cùng khi cậu nghe thấy tiếng thở yếu ớt, một cảm giác vui mừng mãnh liệt theo sau là nỗi sợ hối hận và cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng của cậu.

Đây là lần đầu tiên cậu quan sát Bùi Dật một cách nghiêm túc như vậy.

Đôi mắt cậu đảo dọc từ chiếc cằm gầy đến đôi môi mỏng của người đàn ông, đến sống mũi thẳng tắp, đôi mắt nhắm nghiền và đôi lông mày gần như nhăn lại trong cơn hôn mê.

Trong ấn tượng của cậu, Bùi Dật luôn sắp xếp cuộc sống của mình một cách dễ dàng và nhẹ nhàng chậm rãi.

Có thể nhiều lúc có hơi hung dữ, nhưng phần lớn thời gian đều rất dịu dàng, rất dễ mềm lòng, thậm chí còn nhẹ nhàng với những kẻ vô lễ.

Nguyên Tống run rẩy nắm lấy bàn tay to lạnh lẽo của người đàn ông, khàn giọng nói: “Bùi Dật, thật xin lỗi, lần này là do tôi nhìn lầm người, tôi là kẻ ngốc nên bị lừa, là lỗi của tôi."

Cậu hít sâu một hơi, không thể nói ra lời khó nghe nào, chỉ có thể nghiến răng uy hϊếp: "Tỉnh nhanh cho tôi! Nếu không... nếu không tôi sẽ cùng người khác làʍ t̠ìиɦ!"

Cậu nói xong trợn tròn mắt, sao lại giống như lời thoại "Nếu anh chết tôi sẽ mang theo con tái giá, để con mang họ kẻ thù của anh" Cảm thấy cả 2 sẽ có hiệu quả như nhau a!

Càng kỳ quái hơn là sau khi nói xong những lời không nên nói này, người đàn ông im lặng khẽ động ngón tay, lông mi bắt đầu nhanh chóng run rẩy.

Nguyên Tống "?"

Nguyên Tống "..." Bằng không một chút nữa anh hẳn tỉnh.

Lời tuyên bố ngu xuẩn này của Nguyên Tống không được để người thứ hai nghe thấy.

Tay cậu theo bản năng che mắt người đàn ông "Ngủ đi, đừng lo lắng, giữ gìn thân thể."

Ngay sau đó, một cảm giác mềm mại và ngứa ngáy truyền đến lòng bàn tay cậu, kèm theo một giọng nói quen thuộc "Là bé cưng sao...?"

Nguyên Tống ho nhẹ một tiếng, hoảng sợ rút tay về, lẩm bẩm nói: "Anh, anh làm sao vậy? Chỉ mới như thế đã nằm liệt ra giường, đúng là con gà."

Khi căng thẳng, cậu không thể kìm lại lời nói, cậu thích nói càn nói bậy, nói xong cậu nhận ra có gì đó không ổn, nhưng không thể rút lại được, vì vậy chỉ mím môi và im lặng.

Cậu thầm mắng trong lòng, tại sao vừa rồi ở trước mặt Bùi Dật, đầu óc cậu chẳng thể suy nghĩ được gì. Chắc chắn do Bùi Dật có độc.

Một bàn tay chạm vào mặt cậu, bàn tay tuy lạnh buốt nhưng động tác nhẹ nhàng lại khiến cậu cảm thấy ấm áp.

“Làm sao lại không vui?” Bùi Dật thân thể hơi hơi hướng lên trên, ôn nhu nhìn cậu “Tôi còn chưa tỉnh lại, là ai bắt nạt em bé của chúng ta?”

Nguyên Tống vốn muốn quay đầu đi, rốt cuộc là đàn ông chân chính sao có thể để người khác chạm mặt? Đây là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ lớn!

Nhưng vào lúc này, cậu trực tiếp đá bay ác ma nhỏ đang vẫy vẫy cái đuôi hình tam giác trong lòng sang một bên còn nói muốn đánh trả, ngoài mặt thì khó chịu.

Nhưng thân thể vẫn như cũ đứng thẳng, mặc cho Bùi Dật chạm vào, cậu nhăn mũi nói: "Yên tâm đi, không ai dám bắt nạt thiếu gia đâu."

Bùi Dật đột nhiên thở dài, nắm lấy tay cậu, để Nguyên Tống đang cẩn thận không nhúc nhích ngồi ở bên giường "Người kia... chuyện này em đừng lo nữa, lát nữa sẽ có người xử lý."

Hắn nhìn khuôn mặt vô cảm và cơ thể đột nhiên căng thẳng của Nguyên Tống, nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn bạn nhỏ tiếp xúc với những thứ máu me như vậy, chỉ mình tôi làm những chuyện bẩn thỉu này thôi."

Nói xong hắn cau mày ho khan vài tiếng, sắc mặt trở nên tái nhợt, Nguyên Tống vỗ vỗ lưng của hắn, phát hiện trên mép chăn màu trắng có mấy giọt máu bắn tung tóe.

Hắn thường ngày đã quá mệt mỏi, mà bây giờ lại phải giúp cậu dọn dẹp đống lộn xộn ngay cả khi hắn đang bị thương.

Nguyên Tống nghiến răng, yết hầu lăn lộn một chút, cứng giọng trả lời: “Tôi không cần anh, chỉ cần cho tôi vài người giúp tôi là được, có gì không hiểu tôi sẽ đến hỏi anh. "

Bùi Dật lắc đầu, dịu dàng dỗ dành cậu: “Sao bé cưng ngoan ngoãn như vậy, hiện tại tôi còn có ích, có thể giải quyết những chuyện này, lần sau thì thế nào? Lần sau khi tôi thất bại, sẽ để em xử lý nó, được không? "

Điều mà Nguyên Tống không muốn nghe nhất bây giờ là việc người khác nói ra những lời không tốt về Bùi Dật, thậm chí cả bản thân Bùi Dật nói cũng không được.

Mặt cậu hung dữ và u hám "Không được nói những lời đó."

Bùi Dật bất lực đưa tay ra hiệu cho mình kéo miệng lại.

Bầu không khí yên lặng một lúc.

Nguyên Tống ngồi ở đầu giường, nhưng lại nghiêng đầu nhìn thẳng vào ngăn tủ bên kia, mặt không chút thay đổi nói: "Thực xin lỗi."

Bùi Dật: "Hả?"

"Em không nên tùy tiện tin tưởng người khác, đi chơi với người đó buổi tối, cuối cùng hại anh."

Thanh âm của cậu khô khốc, nhưng lại có một loại đáng yêu ngây thơ cùng chân thành, dù sao cũng là lần đầu tiên thiếu gia bướng bỉnh này cúi đầu nhận sai.

Bùi Dật không lên tiếng.

Nguyên Tống ôm cổ không quay đầu lại, các khớp ngón tay nắm chặt thành giường cứng đến mức tái nhợt.

Thật lâu sau, có một tiếng thở dài bất lực.

"Nguyên Tống, quay đầu lại nhìn tôi."

"..."

Nguyên Tống cắn đầu lưỡi, buộc mình phải quay đầu lại và nhìn Bùi Dật một cách bình tĩnh nhất có thể.

Lông mày của Bùi Dật giãn ra, con ngươi trong veo khi nhìn người thì có vẻ lãnh đạm, nhưng khi nhìn Nguyên Tống thì luôn có một tình yêu dịu dàng có thể đốt cháy lòng người.

Hắn vươn tay sờ má Nguyên Tống, nhẹ nhàng vuốt ve "Sợ sao?"

Không biết câu nói mập mờ kia là hỏi cậu sợ khi bị người hãm hại hay là sợ khi phát hiện Bùi Dật bị thương?

Nguyên Tống không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào Bùi Dật, cụp mắt một lúc lâu rồi phát ra tiếng ậm ừ như bị bóp nghẹt.

"Đừng sợ."

Bàn tay của Bùi Dật di chuyển đến gáy cậu, nhẹ nhàng ấn xuống.

Rõ ràng là một lực cực kỳ yếu ớt, chỉ cần một động tác là có thể thoát ra, nhưng Nguyên Tống lại giống như một con mèo bị chủ nhân túm lấy gáy, ngoan ngoãn thuận theo lực tay đè xuống, cuối cùng vùi đầu vào cổ của Bùi Dật.

Giữa hơi thở có mùi gỗ thông và bách xanh làm người ta yên tâm, Nguyên Tống theo bản năng cọ cọ, nhận ra động tác ngu ngốc của mình, thân thể lập tức cứng đờ.

"Nguyên Tống."

"Về sau đừng không tin tôi nữa, em đi ra ngoài nói cho tôi biết, đừng đuổi các vệ sĩ đi theo em, trở về gọi người tới đón em."

Nguyên Tống không đáp.

Bùi Dật thấp giọng, lộ ra một chút dấu hiệu yếu ớt "Tôi không ngăn cản em kết bạn, nhưng tôi sẽ lo lắng cho em."

"Bé cưng, sau này gặp nguy hiểm, em sẽ nghĩ đến tôi sao? Nếu như em xảy ra chuyện, tôi lại đến không kịp. Em muốn tôi sống sao đây..."

Một lúc lâu sau, hắn nghe thấy Nguyên Tống bất đắc dĩ Ừ một tiếng.

Đây là câu trả lời.

Bùi Dật dùng tay phải vuốt ve đuôi tóc của Nguyên Tống, nở một nụ cười ác độc xấu xa ở nơi Nguyên Tống không thể nhìn thấy, nhưng giọng điệu vẫn rất dịu dàng "Bé à, cắt tóc và nhuộm lại thành màu đen đi, nó sẽ rất dễ thương —— được không? "

Hắn nhẹ nhàng dỗ dành, khiến đại ca Nguyên- người rất ghét người khác nghịch mái tóc quý giá của mình, chặc lưỡi, không vui cáu kỉnh nói: “Tùy anh thôi.”

Bùi Dật cụp mắt xuống, dùng giọng điệu trìu mến dỗ dành: "Baby của chúng ta thật ngoan."

Cũng thật ngây thơ dễ lừa