Kim Cương Khế Ước

Chương 307: Yêu: Khanh Đa Tình

Edit: BẠCH DƯƠNG

Beta: N.P

Mặc Thiên Trần chủ động dính vào ngực anh, chưa từng nghĩ, thân thể mình cũng khao khát anh như vậy, cô không hề che giấu khát vọng của mình đối với anh.

Giờ khắc này, cô gặp được anh, phát hiện anh còn thể ôm cô, còn có thể hôn cô, tất cả mọi ngôn từ trở nên dư thừa, cô và anh, đều chỉ muốn dùng thân, dùng tâm để thể hiện.

Lúc Cúc Như Khanh chân chính dung nhập vào cơ thể cô, Mặc Thiên Trần cảm giác như có vô số bông hoa nở rộ trên bầu trời của cô, cô và anh, đều đã từng giao dung, giao dịch, ép buộc, và tự nguyện, nhưng cảm giác lần này đều không có gì có thể so sánh được.

“Trần, anh là ai?” Anh ngưng mắt nhìn cô nửa mở nửa khép đôi mắt, dường như vẫn còn nghi hoặc quan hệ thân mật này của hai người.

“Như Khanh…” cô vẫn nửa mở nửa nhắm, đôi mắt thẹn thùng, thấy gương mặt tuấn tú của anh mỉm cười, nhẹ nhàng gọi, “Ông xã…”

“Trần…” Được cô xác nhận, Cúc Như Khanh như vứt bỏ vết thương trên người, dũng mãnh tiến vào cơ thể cô, gieo rắc sự ngọt ngào…

Hai người cùng đạt đến đỉnh, mười ngón tay quấn quít, hai bàn tay đan vào nhau thật chặt.

Có một nhà triết học nói, ngón tay là nơi máu lưu thông thẳng đến trái tim, cho nên mười ngón tay đan chặt nhau, dựa vào ngôn ngữ cơ thể, cũng là như hai trái tim đang gần nhau nhất.

Giờ phút này, thân thể hai người không chỉ quấn quít, mười ngón tay còn thể hiện cho sự tâm đầu ý hợp, đan chặt không buông.

“Ông xã…”

Trong mắt Mặc Thiên Trần đều là hình dáng của anh, không tin người phụ nữ như vừa bị lửa thiêu đốt vừa rồi, sẽ là cô.

Sau đó, cô thấy trên cánh tay anh rỉ ra tia máu, “Vết thương của anh…”

Đều tại cô, nhất thời hạnh phúc, quên mất anh đang bị thương, cô cúi đầu, hôn lên chỗ băng gạc rướm máu của anh, di động từng chút từng chút một. Dường như vết thương da thịt này, khi được cô hôn, không còn đau đớn nữa.

“Vết thương có đau không…” Anh thấy rơi nước mắt, “Vết thương nhỏ, đừng lo lắng.”

“Nhưng anh đã hứa với em, anh sẽ không bị thương nữa.” Mặc Thiên Trần nhìn anh.

“Xin lỗi, anh thất tín!” Đây là điều duy nhất anh thất tín với cô.

“Đừng nói xin lỗi…” cô cúi đầu hôn lên môi anh, không được nói! cô không muốn nghe anh nói xin lỗi, cô không muốn nghe!

cô chỉ muốn ôm anh, muốn anh bình an, bây giờ cô cũng hiểu rõ, tại sao trước kia anh không thích nghe cô nói xin lỗi. Anh không muốn nghe, vì anh đau lòng. Giống như giờ phút này vậy, cô thấy anh bị thương mà đau lòng, còn ngày trước, anh thấy cô khổ sở cũng rất thương tâm.

Hai người đang ôm hôn, Mặc Thiên Trần phát hiện trong cơ thể mình có gì đó đang bành trướng, cô mở to mắt, nhìn anh không dám tin.

Hai người vừa kết thúc một lần, căn bản anh chưa lui ra ngoài, nhưng mới có mấy phút ngắn ngủi, anh đã dâng trào lần nữa…

“Trần, nó nhớ em…”

Thanh âm người đàn ông du dương dễ nghe như tiếng đàn Violoncelle, Mặc Thiên Trần nhìn anh chằm chằm, rõ ràng chính là anh nhớ cô, lại cố tình không chịu thừa nhận, còn muốn đổ thừa.

Cúc Như Khanh đưa tay muốn cô, bị Mặc Thiên Trần ngăn cản, anh bị thương, không thể tiếp tục dùng sức nữa, cô lại xem mấy nơi khác trên thân thể anh, xem phía sau lưng, xác nhận không còn bị thương ở đâu nữa, mới nói: “Như Khanh, em nhớ anh, rất nhớ anh…”

cô chưa bao giờ sợ nói điều này cho anh, cô thật sự rất nhớ anh, ban đêm không có anh bên cạnh, cô ngủ không ngon giấc, không có anh làm bạn, cô luôn trong tình trạng thất hồn lạc phách, không có hơi thở của anh, cô cảm thấy thế giới dường như luôn thiếu đi một mùi vị.

Vì thế, cô nói rất rõ ràng cho anh biết, cô nhớ anh!

cô ngồi chồm hổm trên người anh, liên kết chặt chẽ, đôi tay vòng qua cổ anh, cằm của anh chạm vào xương quai xanh của cô, mấy ngày rồi không chịu cạo râu, râu liền đâm vào xương quai xanh mềm mại của cô.

“Nhột…”

cô không nhịn được lầu bầu, hôm trước, cô từng lặng lẽ m.ơn trớn râu của anh, có một loại cảm giác tê tê dại dại, còn lúc này, anh lại cố ý đưa tới đưa lui trên xương quai xanh của cô, cô cảm thấy hoan tình run rẩy.

Cúc Như Khanh nặng nề đi vào, Mặc Thiên Trần nghểnh cổ hát vang, “Bé ngoan, còn nhột sao?”

Xấu xa!

nói xong liền chỉ hành sự, Mặc Thiên Trần thấy anh lấy dịu dàng để che giấu bản chất ác liệt, cô đỏ mặt đón nhận cảm giác đạt đến đỉnh thế giới…

Cả buổi tối, hai người như thanh niên mới lớn, triền miên vô tận cả một đêm dài.

Sắc trời chưa sáng, Cúc Như Khanh đã kết thúc trận đánh này, anh đốt một điếu thuốc, Mặc Thiên Trần thận trọng thay băng gạc trên tay anh, thấy băng gạc không ngừng nhuộm đỏ, cô không kiềm chế được rơi lệ.

“Ngoan, không phải vừa rồi rất vui vẻ sao? Khóc cái gì?” Anh cười.

Mặc Thiên Trần thấy anh vẫn còn tâm trạng trêu chọc, anh không đau sao? “Nếu sớm biết chảy máu thành như vậy, em đã không vui vẻ với anh.

Cúc Như Khanh tiếp tục trêu chọc, “Đêm hôm khuya khoắt em đến đâu sờ mó anh, không phải là muốn… vui vẻ sao?”

“Anh…” Mặc Thiên Trần đỏ bừng mặt, “nói bậy!”

Anh ngậm điếu thuốc ở khóe môi, vươn tay lấy di động ở đầu giường, mở đoạn ghi âm:

“Ông xã, em còn muốn…” Đây là thanh âm Mặc Thiên Trần.

Mặc Thiên Trần dù không biết chính mình vừa rồi đã thế nào thế nào, nhưng bây giờ nghe mấy âm thanh đó, chính cô cũng sợ hết hồn, “Mau tắt! Mau bỏ nó đi!”

Anh thấy cô gấp gáp, “Còn muốn không?”

“không cần!” cô tức giận bĩu môi.

“Vậy thì đi!” Giọng anh nghe không ra buồn vui, vẻ mặt cũng vậy.

Mặc Thiên Trần lập tức bối rối, thấy anh trở mặt còn nhanh hơn lật sạch, cô lắc lắc tay giải thích, “Em… Ý em không phải vậy…”

Cúc Như Khanh dĩ nhiên biết cô không phải, nhưng tối nay anh đã tiếp tục mất khống chế, anh đoán được cô sẽ tới, nhưng không ngờ cô và anh lại triền miên suốt đêm, bây giờ trời đã sáng, cô nhất định phải đi!

“Còn muốn anh tiếp tục với em à?” Anh nâng môi lạnh.

“Anh…” Mặc Thiên Trần nắm chặt tay, rốt cuộc không nói được, Như Khanh, nếu cảm thấy nói như vậy sẽ khiến anh dễ chịu hơn, vậy anh cứ nói đi!

Cúc Như Khanh thấy cô tự cắn môi không phản bác lại, sắc mặt tà mị, “Quả thực bị anh dạy dỗ xong, không nỡ đi rồi hả? Còn dám giở trò lấy lòng anh nữa không?”

Mặc Thiên Trần đôi mặt lần nữa dính vào đám sương, nhìn chằm chằm vào vết thương của anh, đối với mấy lời nói nhục nhã của anh, không trả lời câu nào.

“Sao? Câm rồi hả?” Anh nâng cằm cô lên, “không phải vừa rồi rất vui vẻ sao?”

cô biết trong lòng anh khó chịu, nên không gây gổ với anh, cô phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, “Như Khanh…”

“không nghe lời anh nói hả?” Giọng anh lạnh lẽo, tay chỉ ra cửa.

Mặc Thiên Trần biết anh đuổi cô, nhưng cô chỉ muốn ở bên anh thêm một lát, không làm gì cũng được, chỉ cần hai người tựa vào nhau, im lặng hưởng thụ cũng được rồi.

“Em ở lại với anh một lát, được không?” cô nhỏ giọng.

“Anh hưởng thụ xong thân thể của em rồi, em có thể đi.” Anh tắt thuốc, khạc ra ngụm khói cuối cùng, sau đó, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặc Thiên Trần nhìn theo anh, cô hiểu ý, trời đã sắp sáng, cô nhẹ giọng, “Được! Em đi!”

Cúc Như Khanh nghe lời đáp ứng của cô, tim anh như lập tức bị cái gì đó va chạm rất nặng nề, nhưng anh vẫn không quay đầu, anh vẫn còn đang ở trên đầu ngọn gió, còn cô vẫn thương nhớ, chỉ cần có nỗi thương nhớ anh, đã tiếp theo sức mạnh cho anh rồi. Trần, hãy đi đi!

Mặc Thiên Trần đứng dậy, mặc quần áo, thấy anh vẫn nhìn ra cửa sổ, cô làm một việc mà trong đời chưa bao giờ làm, lần đầu tiên cô bá đạo nâng mặt anh, ghim bàn tay lên cằm đầy râu của anh, hành động như anh bình thường hay làm, không giải thích đôi co, nhắm ngay môi của anh, hung hăng hôn…