Xuyên Không Có Gì Thú Vị Đâu?

Chương 25: Cứu giá chậm trễ

Sau khi hạ đo ván tên râu ria xồm xoàm kia bằng một cú đá đẹp mắt, Lưu Tĩnh Văn dứt khoát xuyên thanh kiếm thẳng ngay cuống họng của hắn ta. Máu tươi úa ra ồ ạt, vết thương ngay vị trí hiểm địa khiến hắn chỉ có thể phát ra những âm thanh vô nghĩa rồi nhanh chóng tắt thở, hai mắt vẫn trợn trắng lên.

Chu Nghiên Vũ cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Có vẻ là cái chết đến đột ngột quá không kịp thích nghi đây mà.

Tên râu xồm dường như là phó thủ lĩnh, chỉ sau ả kia nên khi nhìn thấy hắn chết, vài tên đồng bọn của hắn lao tới chỗ chàng muốn báo thù.

Lưu Tĩnh Văn đứng chắn đằng trước nàng và Chu Thái phó đối chiến cùng bọn hắn. Chu Nghiên Vũ cũng vô thức che chở cha mình lùi sâu về sau, nép hẳn người sau lưng chàng.

“Làm càn! Đứng sau lưng ta!” Chu Cao Lãng gắt nàng một tiếng, đẩy nàng ra đằng sau ông. Nhìn tấm lưng gầy gò đã hơi già yếu nhưng vẫn cậy mạnh che chở nàng, Chu Nghiên Vũ vừa muốn cười, sống mũi lại vừa cay cay.

Lưu Tĩnh Văn phía trước thủ hộ rất kín kẽ, không tên nào tấn công được đến chỗ cha con nàng.

Dần dần, đám phản quân trong đại điện ngã xuống càng nhiều hơn.

Đúng lúc này, vị cứu tinh đến. Nhất phẩm Đô thống Lâm đại nhân, cũng chính là anh ruột Thái hậu, dẫn Cấm vệ quân và binh lính đến.

Chu Nghiên Vũ lúc này mới sực nhớ ra. Đầu buổi có thấy ông ấy, nhưng sau đó nàng không hề để ý, không biết ông ấy đi đâu mất rồi. Tính ra, mấy vụ này đáng ra ông ấy nên bảo vệ Hoàng tộc và người trong các gia tộc chứ nhỉ.

Quân lính ngay lập tức ùa vào tóm gọn đám còn lại.

Thấy tình hình không ổn, nữ thủ lĩnh đang giao chiến kia tính đường bỏ trốn. Thế nhưng, Trình Hạo Hiên đã bắt bài của ả.

“Bắt sống ả ta cho trẫm. Những kẻ còn lại, nếu phản kháng thì gϊếŧ không tha.”

Lý Trạch Dương cùng 2 ám vệ giải quyết nốt những tên tép riu cuối cùng rồi cùng chế ngự ả kia.

Ả kia biết không thoát nổi nên dường như định cắn lưỡi tự sát, nhưng Lý Trạch Dương đã kịp điểm huyệt của ả.

“Bịch” Giải quyết hết đám phản quân kia, Lâm Đô thống Lâm đại nhân bước tới trước long sàng quỳ một gối xuống.

“Thần cứu giá chậm trễ. Kính xin Hoàng thượng trách phạt.”

Đã an toàn, Trình Hạo Hiên trước tiên phân phó cho những hạ nhân còn may mắn giữ được mạng sống: “Mau đưa Thái hậu về nghỉ ngơi.”

Hoàng đế nhìn sang nữ chính đang ngã ngồi trên đất: “Cũng đưa Lộ Khiết cô nương này trở về nghỉ ngơi đi.”

“Lâm đại nhân mau đứng lên đi. Bên Ân Tú Cung như thế nào rồi?”

“Bẩm Hoàng thượng, đám cháy đã được dập tắt, nhưng mọi thứ đều đã bị thiêu rụi rồi. Nhưng may mắn là bên đấy không có ai nên không ai mất mạng.” Lâm đại nhân đứng lên, cung kính đáp lời.

Chu Nghiên Vũ cùng Chu lão gia hiện đã an toàn, đứng yên lặng đằng sau Lưu Tĩnh Văn.

Nàng gật gù, thì ra là thế. Ân Tú Cung xảy ra hoả hoạn, nên Hoàng đế mới âm thầm ra lệnh cho Lâm đại nhân đi giải quyết chuyện bên đó, cũng vì thế mà không thấy bóng dáng Cấm vệ quân nào.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Cẩu Hoàng đế có chủ quan quá không nhỉ, lại để ít người bên mình như vậy, thường mấy sự kiện lớn như này dễ có chuyện lắm. Trong phim hay như vậy mà.

Mà cũng có lẽ chàng ta lúc đó chỉ nghĩ việc có người lẻn vào Hoàng cung phóng hoả vào sinh thần Thái hậu là việc lớn rồi, lại không ngờ đó chỉ là một phần nhỏ trong chuỗi âm mưu thôi chứ gì.

Hai hàng lông mày Trình Hạo Hiên căng chặt, giận đến nỗi sắc mặt lạnh hẳn: “Tra, nhất định phải tra rõ cho trẫm. Dám phóng hoả trong cung, rồi lại có sự việc thích khách này. Tra cho rõ liệu có ai thông đồng, tiếp tay cho phản tặc hay không.”

“Còn ngươi nữa, đừng mong được chết dễ dàng. Mau nói, ngươi là ai?”

Ả thủ lĩnh kia đang bị giữ lại bởi 2 Cấm vệ quân, nghe đến thế thì cười khẩy một tiếng, phun một ngụm nước bọt: “Ha, Cẩu hoàng đế nghe cho rõ đây. Ngươi còn nhớ lúc cha ngươi chinh phạt xứ Ramon chứ, ta chính là công chúa của Ramon. Ta đến đây để báo thù cho cái chết của mấy nghìn sinh mạng người Ramon. Ngươi, cha ngươi, và cả cái triều đại này, tất cả đều đáng chết. Ta sẽ không tha cho các ngươi!”

Chu Nghiên Vũ đứng một bên xem kịch cũng phải cảm thán không ngừng, quả là một nữ nhân quyết đoán, nghị lực. Ê nhưng mà, đây là báo thù được dữ chưa?

Ây dà, lực bất tòng tâm đây mà. Vậy mà cô gái này nói hùng hồn cứ như thủ tiêu Hoàng đế thành công rồi vậy đó.

Từ từ, bậy quá rồi Chu Nghiên Vũ ơi. Nếu thời đại này mà có máy đọc được suy nghĩ thì không biết nàng đã bị chém bao nhiêu lần vì tội khi quân rồi.

Trình Hạo Hiên tức đến nghiến răng, đôi mắt không có chút độ ấm: “Giải xuống! Không được để ả chết, nhất định phải làm cho rõ chuyện này.”

“Tuân lệnh.” Lâm Đô thống lĩnh mệnh giải thủ lĩnh phản quân xuống.

“Lý Tướng quân có công hộ giá, không may bị thương. Ngươi chăm sóc vết thương cho tốt, đợi ngày luận công ban thưởng.”

“Tạ Hoàng thượng.” Lý Trạch Dương cung kính đáp.

“Hoà thân vương đâu?” Hoàng đế hỏi.

Một vị đại thần còn sống trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, ban nãy Hoà thân vương bảo có chuyện nên đã rời đi trước rồi ạ.”

“Trình Hạo Kiệt ơi Trình Hạo Kiệt, tốt nhất ngươi đừng để trẫm phát hiện chuyện này có liên quan đến ngươi.” Ánh mắt chàng loé lên tia sáng nguy hiểm, như dã thú săn mồi trong đêm. Chàng cũng rời đi ngay sau đó.