Vợ Sau Của Lão Đàn Ông Giàu Có

Chương 23

*Mình bận quá bận. Mong các bạn thông cảm*

Kiếp trước môn tự chọn của Mạnh Dương là boxing, cậu đã luyện tập nhiều năm từ khi còn nhỏ, kiếp này cậu muốn đổi một môn kiếp trước chưa được học, vì vậy cậu đã chon môn cưỡi ngựa mà kiếp trước cậu cho là vô dụng.

Mạnh Dương trong nháy mắt liền nhìn trúng con ngựa tỏa ra ánh sáng vàng dịu trong nắng, cậu trực tiếp đi về phía nó.

"Có thể sờ không?"Mạnh Dương hỏi người huấn luyện.

"Vâng, có thể." Người huấn luyện đáp.

Mạnh Dương vuốt ve lông trên cổ con ngựa, sau đó mỉn cười.

"Thích con ngựa này sao?" Lạc Tu đi đến sau lưng Mạnh Dương nói.

"Nó rất đẹp." Mạnh Dương không biết loại ngựa nào tốt hơn, vì vậy cậu chọn hoàn toàn dựa trên vẻ ngoài của chúng.

"Ánh mắt của Mạnh thiếu gia thật tốt, loại ngựa kim tuyết này trên toàn thế giới số lương rất ít, trang trại của chúng tôi đã phải mất rất nhiều công sức đấu giá ở nước ngoài. Loại ngựa này có tính cách hiền lành, khi chạy tư thế nhẹ nhàng thanh thoát, nó cũng rất thông minh và dễ điều khiển, rất thích hợp cho những người mới bắt đầu học cưỡi ngựa."

"Ngựa tốt như vậy, vậy hẳn rất đắt đúng không?" Mạnh Dương nói.

"Quả thực đắc hơn ngựa của Lạc tổng một chút, dù sao vật hiếm thì quý, loại ngựa này càng khó nuôi dưỡng, vì vậy quý là có lý do và giá trị của nó."

Trong lòng Mạnh Dương bắt đầu tính toán xem mua con ngựa này có đáng giá hay không, dù sao đẹp thì đẹp thật, nhưng phải đáng giá mới được, cậu có bao nhiêu thời gian để cưỡi ngựa đâu chứ?

"Trước đi một vòng, nếu thích thì mua về nhà nuôi." Lạc Tu nói.

"Thật sự có thể mang nó về nuôi sao?" Mạnh Dương nhìn Lạc Tu nói, trong lòng bắt đầu mong chờ.

"Nhà chính có nơi để nuôi, bình thường cứ để nó phơi nắng trên bãi cỏ, cách một đoạn thời gian đưa nó đến trang trại kiểm tra và huấn luyện là được."

"Vậy có thể đem ngựa của chú cùng mang về không? Như vậy nó cũng sẽ có đôi, khi em không cưỡi nó sẽ không cô đơn." Mạnh Dương cười nói, sau đó cậu vuốt vẻ mặt ngựa.

Trong lòng quản lý lập tức vui mừng, bởi vì lời của Mạnh Dương gần như đại diện cho việc Lạc Tu sẽ mua con ngựa này, con ngựa đắc nhất chuồng ngựa bán cho Lạc Tu tốt hơn so với bất kỳ ai, bởi vì Lạc Tu ra tay vô cùng hào phóng, chi phí cho việc chăm sóc con ngựa này cũng không phải là một khoản tiền nhỏ.

Lạc Tu giúp Mạnh Dương lên ngựa, sau đó anh cũng lên ngựa ngồi sau Mạnh Dương kéo dây cương, trước hết cho ngựa chạy chậm rồi từ từ tăng tốc độ.

Mạnh Dương dần nắm được cảm giác, tâm trạng cậu bất giác bắt đầu vui vẻ, cảm giác tự do bay nhảy trong gió này thật sự rất thú vị, khác với cảm giác lái xe hơi. Cậu dường như có thể hiểu được tại sao trong xã hội hiện đại và công nghệ tiên tiến vẫn có rất nhiều người giàu thích cưỡi ngựa. Cậu trước đây luôn cho rằng cảm giác xóc nảy sẽ rất khó chịu, lái xe êm ái và thoải mái hơn, những bây giờ có vẻ điều đó có liên quan rất nhiều đến con ngựa cậu đang cưỡi.

Mạnh Dương tựa vào l*иg ngực vững trãi của Lạc Tu, cảm giác rất an toàn và cậu cũng rất hưởng thụ cảm giác vui vẻ này, sau khi cưỡi một vòng hai người quay về nơi xuất phát.

Sau khi Lạc Tu xuống ngựa, nhìn Mạnh Dương nói: "Muốn thử con ngựa khác không?"

"Không cần." Mạnh Dương vừa cười vừa nói: "Chúng ta mang nó về nhà đi."

Lạc Tu nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Mạnh Dương, tâm trạng cũng tốt hơn. Mặc dù anh rất thích kiếm tiền và cũng hưởng thụ cảm giác kiếm tiền, nhưng nguyên nhân chính mà anh kiếm tiền là để khiến bản thân càng trở nên lớn mạnh hơn, cho nên mới không ngừng kiếm nhiều tiền hơn. Qua nhiều năm như vậy, mặc dù anh đã tiêu rất nhiều tiền, nhưng anh dường như chưa bao giờ thực sự vui vẻ. Nhưng hôm nay từ nụ cười của Mạnh Dương anh cảm nhận được niềm vui khi tiêu tiền.

Giám đốc tiếp nhận hợp đồng mua bán điện tử từ trợ lý, sau đó giơ hai tay đưa đến trước mặt Lạc Tu, sau khi nhìn thấy Lạc Tu ký tên, tâm trạng của ông ấy cũng vô cùng tốt, quyết định về nhà cùng vợ con chúc mừng một chút.

Giám đốc xua tay với những người huấn luyện khác, đối với những con ngựa không được chọn, người huấn luyện chỉ đành dẫn ngựa đi với tâm trọng thất vọng.

Lạc Tu bắt đầu dạy Mạnh Dương cưỡi ngựa, sau khi Mạnh Dương trọng sinh, trí não vô cùng tốt cậu học mọi thứ đều rất nhanh, nhưng cậu cố tình không chịu học, như vậy thời gian Lạc Tu ngồi sau lưng ôm lấy cậu sẽ càng lâu hơn. Lạc Tu thỉnh thoảng lại cúi đầu, nói với Mạnh Dương cách giữ thăng bằng khi ngựa đang chạy, làm cách nào hiểu và điều khiển trạng thái của ngựa, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, mỗi khi Mạnh Dương lắc lư cơ thể nghiêng ngã, Lạc Tu sẽ dùng một cánh tay ôm lấy eo cậu.

Khi Lạc Tu ôm Mạnh Dương xuống ngựa nghỉ ngơi, cậu vươn tay ôm lấy cổ Lạc Tu, nhóm chân hôn lên má anh, vui vẻ nói: "Cảm ơn Lạc thúc thúc, hôm nay em rất vui."

Lạc Tu xoa tóc Mạnh Dương, nhìn thấy nự cười của cậu, anh cũng cảm thấy rất vui.

Khi Mạnh Dương và Lạc Tu trở về nhà chính cũng dắt ngựa về, cậu quyết định đặt tên cho ngựa là Lãnh Dương, có nghĩa là ánh dương lãnh sắc.

Sau khi đem Lãnh Dương mang về nhà, mỗi khi Lạc Tu có thời gian, Mạnh Dương đều yêu cầu anh dạy cậu cưỡi ngựa trên bãi cỏ bên ngoài nhà chính. Sau khi học xong, cậu thường cưỡi quanh núi Long Lĩnh, cảm giác cưỡi ngựa chạy trong rừng vô cùng tốt, đôi khi Mạnh Dương cưỡi ngựa đến bãi biển sau ngọn núi hóng gió biển.

Khóa học cưỡi ngựa ở trường sắp bắt đầu, giờ học cưỡi ngựa của học viện điều hương và học viên kinh doanh trùng nhau, đây là khóa học duy nhất Lạc Thịnh và Vu Quân Thần có thể học chung, cho nên bọn họ đều chọn khóa cưỡi ngựa.

Mặc dù trang trại sẽ giúp học viên chuẩn bị ngựa để luyện tập, nhưng nếu bản thân có ngựa riêng trong trại, cũng có thể sử dụng ngựa của mình để luyện tập, cũng vì một số học viên có ngựa tại trang trại nên họ mới quyết định học cưỡi ngựa.

Vu Quân Thần không có ngựa riêng tại trường đua, nhưng Lạc Thịnh đã mua một con ngựa tặng hắn và nói với Vu Quân Thần hắn sẽ rất thích sau khi thấy nó.

Tất cả học sinh đến trang trại sau đó thay đồ lên xe tham quan. Khu cưỡi ngựa của học viện điều hương và học viện kinh doanh nằm gần nhau.

Tất cả học viên xuống xe đi đến khán đài ở khu nghỉ ngơi, huấn luyện viên yêu cầu học viên chưa có ngựa giơ tay, sau khi xác nhận số lượng huấn luyện viện dùng bộ đàm thông báo nhân viên dắt ngựa đến.

Trong thời gian chờ ngựa được dắt đến, các học viên ngồi trò chuyện với nhau.

Trong học viện, Mạnh Dương và Vu Quân Thần đều là những đối tượng có người muốn xu nịnh, bởi vì bọn họ một người kết hôn với Lạc Tu, một người đính hôn với Lạc Thịnh, một người là học trò của Lâm Tùng Đài, một người là học trò của Hứa Vọng Nhai.

"Quân Thần, cậu cũng dùng ngựa của mình sao? Ngựa của cậu thuộc chủng loại nào?"

"Là ngựa Lạc Thịnh tặng cho tớ, tớ cũng chưa thấy qua, anh ấy chỉ nói tớ nhất định sẽ thích." Vu Quân Thần khẽ cười nói.

"Cảm giác bất ngờ này quá lãng mạn, đến tớ cũng có chút mong chờ."

"Trước đây khi tớ đến luyện tập đã nhìn thấy con ngựa màu đỏ của Lạc Thịnh, vô cùng đẹp mắt."

"Lạc Thịnh sẽ đến đây dạy cậu cưỡi ngựa sao?"

"Anh ấy nói thời gian tự luyện tập sẽ đến." Vu Quân Thần đáp, trong lòng hắn cũng vô cùng mong chờ.

"Oa ~ Vị hôn phu tự mình dạy học, lãng mạn gấp bội, chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy thật hâm mộ."

"Xem, xem! Mau nhìn, con ngựa phía trước là ngựa của tớ."

Ngựa đều đã được dắt đến, sau đó có người nói: "Quân Thần, mau đoán xem đâu là ngựa Lạc Thịnh tặng cậu, xem các cậu có tâm linh tương thông không."

Vu Quân Thần nghiêm túc nhìn những con ngựa một cách cẩn thận, đầu tiên hắn đoán dựa theo mức độ yêu thích những chú ngựa của bản thân.

Tất cả mọi người chăm chú nhìn con ngựa đang được dắt đến, trong mắt đều mang vẻ mặt hưng phấn, trong những con ngựa màu đen, trắng, nâu, đỏ thẫm, đột nhiên xuất hiện một con ngựa mang màu sắc vàng nhạt, màu sắc nhu hòa lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

"Tớ gặp ảo giác sao? Thế mà lại có một chú ngựa màu vàng nhạt, chỉ mình tớ thấy hay mọi người đều thấy?"

"Tớ cũng nhìn thấy, thật đẹp, đây không phải thiên mã xuất hiện trong phim viễn tưởng phương tây sao?'

"Tớ biết con ngựa kia! Toàn thế giới chỉ có hai mươi đến ba mươi con, siêu đắt, thế mà có người mua lại sao?!"

"Trước đó tớ cùng cha đến đây từng thấy qua con ngựa kia, giám đốc nói bọn họ đã tốn rất nhiều công sức đấu giá từ nước ngoài, cha tớ còn nói trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không có người mua đâu, bởi vì chỉ tính chi phí nuôi con ngựa này vô cùng tốn tiền."

"Vậy chắc không phải là ngựa Lạc Thịnh tặng Vu Quân Thần chứ?"

Vu Quân Thần mở to hai mắt nhìn xem con ngựa xinh đẹp đến khiến người khác thất thần, nghe được người bên cạnh nói đây là ngựa Lạc Thịnh tặng hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, mặc dù hắn không an hiểu về ngựa, nhưng nghe những bạn học kia nói liền biết giá trị của con ngựa này.

"Thật không hổ là Lạc gia đại thiếu gia, lần này vung tay quá xa hoa!"

Chờ những con ngựa được xếp vào hàng, các học sinh áp chế ý muốn xông đến để nhìn con ngựa màu vàng với khoảng cách ngần nhất, nhưng bởi vì bọn họ quá đông người, nếu đồng loạt chạy đến sẽ khiến đám ngựa hoảng sợ, cho nên chỉ có thể chờ đợi huấn luyện viên điểm danh sau đó đi đến lãnh ngựa của mình.

Còn Vu Quân Thần nhìn chú ngựa màu vàng, trong lòng rất mong chờ, trong đầu đã tưởng tượng cưỡi nó sẽ có cảm giác như thế nào.