Chương 22
Vì che giấu thân phận Mễ Lương, Ấn Hạo không truy cứu người gây ra họa, chỉ cảnh cáo đám người Thiết đầu về sau không được bắt nạt Mễ Lương, Thiết đầu cảm thấy oan khuất, "Chúng ta chỉ đùa với hắn một chút, ai biết tiểu tử kia lại không dám nhảy xuống, là đầu óc hắn hỏng rồi đi? Tình nguyện đứng trên đó cũng không nhảy xuống, xứng đáng đứng trên đó cả đêm.""Lão đại, ngươi đem hắn xuống dưới làm chi a?" Có người tiếc hận nói, "Nếu ngươi không đem hắn xuống dưới, chúng ta có thể xem hắn rốt cuộc muốn ở trên đó ngốc tới khi nào. Nam nhân có lá gan nhỏ như vậy ta còn là lần đầu nhìn thấy, nga, hắn khẳng định không phải nam nhân, nhìn thấy rắn sợ tới mức khóc ra, cười chết người."
Lộ Ngũ cũng quát to nói: "Chúng ta thực sự không chạm vào hắn, lần trước ngươi bảo chúng ta không cần cùng hắn động thủ, lão đại, chúng ta tuyệt đối không dám làm trái ý ngươi, một sợi tóc của tiểu tử kia cũng chưa chạm vào..."
"Đủ!" Ấn Hạo vỗ bàn một cái, cả đám nhanh chóng ngậm miệng, kỳ thực bọn họ sở tác sở vi ở Viêm Hoang cũng không xem là hành vi ác liệt gì, vấn đề ở chỗ bọn họ không biết đối tượng là một cái nữ nhân mảnh mai, cho nên ai nấy đều cảm thấy bản thân không sai. Ấn Hạo không muốn nhiều lời về Mễ Lương, sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Về sau các ngươi không cần lo cho nàng, cảm thấy nhàm chán tìm những người khác, ai tái phạm ta thu thập kẻ đó!"
"Đều nghe lão đại ." Mấy nam nhân cùng kêu lên nói, kỳ thực trong lòng còn có chút phẫn uất Ấn Hạo rất che chở Mễ Lương.
Ấn Hạo đứng lên, chuyển dời đến đề tài khác, "Đi thôi, chúng ta đi xem kho hàng, kiểm kê một chút, nhìn xem trừ bỏ y phục đồ ăn ra còn có đồ gì muốn thêm, làm một cái danh sách nhu yếu phẩm cần thiết, lần sau đưa cho đám ma cà rồng bên ngoài kia giúp đưa vào đây."
Đồ quan trọng trong kho hàng tự nhiên là đồ ăn, mấy người thị sát kho hàng lại đi thị sát phòng bếp, trong phòng bếp đang làm cơm trưa, người người động tác nhanh nhẹn, vội nói cũng không nhiều lời hai câu. Chỉ có một táo đài tận cùng bên trong tình huống bất đồng, hai người vây quanh táo đài động tác chậm rì rì, thỉnh thoảng còn đùa giỡn, đúng là Mễ Lương cùng Thạch Đầu.
Thạch Đầu cầm đũa gắp một nắm gạo nếp vừa tạc tốt bỏ vào miệng, cắn một ngụm, liền nhìn thấy bọn họ đến, hướng bọn họ vẫy tay, "Lão đại, Thiết đầu ca, kê... Các ngươi cũng đến phòng bếp."
Thạch Đầu cười vui chào hỏi, Mễ Lương nhìn thấy mấy người phía sau Ấn Hạo tâm tình liền tối tăm, bọn họ suýt chút nữa hại chết nàng, bây giờ còn người người tinh thần chấn hưng đắc ý dào dạt, một chút áy náy cảm đều không có, hừ, chờ nàng ly khai Viêm Hoang, sẽ mặc kệ bọn họ tức chết ở trong này. Nghĩ đến đây, tâm tình Mễ Lương dễ chịu hơn, tiếp đón Ấn Hạo, "Lão đại, ta làm đồ ăn ngon cho ngươi."
Ở trước mặt thuộc hạ, Ấn Hạo hiển nhiên phải bảo trì uy nghiêm của lão đại, không để ý đến Mễ Lương.
"Tiểu tử ẻo lả này nghe liền ghê tởm, còn làm hỏng Thạch Đầu rồi." Lộ Ngũ nhổ một ngụm nước bọt, hắn đi qua hai bước, nhìn Mễ Lương quát: "Tiểu tử, không cần làm loạn ở trong này, ngươi chiếm địa phương đầu bếp sẽ không thể nấu cơm cho lão đại."
Mễ Lương tiếp tục lật bánh trong nồi, coi hắn như một con chó ở bên cạnh trầm trồ khen ngợi.
"Cái này dĩ nhiên là ngọt!" Thiết đầu không mời tự đến, còn lấy một cái nắm gạo nếp cắn một ngụm, đầy mặt khinh bỉ, "Khó ăn muốn chết, không biết làm thì không cần làm."
Một mặt nói khó ăn, một bên lại đem nắm nhét vào miệng, hai miếng ăn xong một cái Thiết đầu lại đi đến trảo trong mâm, Mễ Lương không nhịn được , "Đã khó ăn ngươi còn ăn làm gì?"
"Lương thực không thể lãng phí." Thiết đầu lại nắm lấy hai cái.
"Tay ngươi vẫn chưa rửa, không được ăn nữa." Mễ Lương gõ nồi, kiềm chế xúc động đập vào tay hắn.
"Lão đại không thích ăn đồ ngọt, càng chán ghét tiểu bạch kiểm ngươi." Thiết đầu ra vẻ ta đang giúp lão đại phân ưu, "Không tin ngươi hỏi thử xem."
"Lão đại khẳng định thích." Mễ Lương nhìn về phía Ấn Hạo, "Lão đại, ngươi thích, có phải hay không?"
Ấn Hạo không biết nàng muốn hỏi nắm gạo nếp hay là người nàng, nhưng người Viêm Hoang đều khinh thường nam nhân dựa vào người khác mà sinh tồn, lão đại phải có bộ dáng của lão đại, Ấn Hạo xuất ra khẩu khí giáo huấn, "Ngươi trở về ngốc."
Ấn Hạo cũng không đứng về phía nàng, Mễ Lương tức giận hai má phồng phồng lên, nhìn theo mấy bóng lưng nam nhân đã đi xa giơ ngón giữa khinh bỉ, quạ trong thiên hạ đều đen, nam nhân không có một ai là người tốt. Thạch Đầu ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Mễ Lương, nắm trong nồi sắp cháy."
"Cháy thì cháy, dù sao không có người thích ăn." Mễ Lương tức giận nói.
"Ta thích ăn." Thạch Đầu kéo tay áo nàng, "Mễ Lương, món gì ngươi làm đều tốt lắm ăn."
Mễ Lương nguôi nguôi, "Ngươi thích ăn thì ngươi ăn đi, ăn không hết thì đổ đi."
"Bỏ đi a?" Thạch Đầu cảm thấy đáng tiếc, bánh nếp không để được lâu, hai người tạc không ít nắm, nghĩ nghĩ nói: "Lão đại không thích Sở Nghiêu khẳng định sẽ thích, thừa lại cấp Sở Nghiêu vừa vặn."
Tuy chỉ là nắm gạo nếp đơn giản, nhưng cho tới bây giờ sư phụ Viêm Hoang không rảnh làm loại món tiểu điểm tâm ngọt này, Sở Nghiêu ăn một miếng hiển nhiên cảm thấy hương vị vô cùng tốt, ở trên hành lang gặp được Ấn Hạo, còn khen ngợi Mễ Lương vài câu, lại nghi vấn nói: "Ngươi thế nào không thích đồ ăn Mễ Lương làm?"
Bữa trưa Ấn Hạo chưa được ăn còn chưa tính, Mễ Lương còn đem đồ của hắn đoan cấp Sở Nghiêu, nghĩ đến hiển nhiên trong lòng cực kì không thoải mái, trên mặt lại làm ra vẻ không thèm để ý, "Ta không thích ăn đồ ngọt hề hề như vậy."
"Cũng không phải quá ngọt." Sở Nghiêu kỳ quái Ấn Hạo ở Viêm Hoang lâu như vậy cư nhiên kiêng ăn.
Ấn Hạo hừ lạnh một tiếng, không đáp.
Thấy bốn phía không có ai, Sở Nghiêu lại hỏi: "Ngươi cùng Mễ Lương đã động phòng chưa?"
Ấn Hạo liếc hắn một cái, ánh mắt giật giật, "Thế nào, ngươi sốt ruột?"
"Lúc Mễ Lương vừa tới, ngươi đã muốn cùng nàng da thịt chi thân, hai hôm nay chỉ sợ chuyện nên làm đều đã làm." Sở Nghiêu không tin Ấn Hạo còn chưa có hành động.
"Ý ngươi là nên đến phiên ngươi ư?" Ấn Hạo ngoài cười nhưng trong không cười, thong thả bước hai bước, "Ngươi cảm thấy tối nay Mễ Lương cần phải đến phòng ngươi ngủ cùng ngươi? Kia chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi, tối nay còn chưa tới phiên ngươi."
"Ngươi vẫn chưa động nàng?" Sở Nghiêu không tin, ánh mắt cổ quái, bắt đầu hoài nghi thân thể Ấn Hạo có vấn đề.
Ấn Hạo chán ghét loại vẻ mặt này của hắn, "Không phải đã nói với ngươi thân thể nàng đổ máu sao? Nàng nói ít nhất nửa tháng không thể làm, chỉ có một nữ nhân như vậy, hiển nhiên phải trân trọng."
Sở Nghiêu bị nghẹn một hơi, nhịn cười, "Kỳ thực không cần lâu như vậy, nửa tháng thì quá nghiêm trọng, bảy tám ngày đã đủ rồi..."
"Thì ra ngươi còn vội hơn ta? Lúc trước còn ở trước mặt Mễ Lương giả bộ quân tử, bây giờ còn không phải nóng nảy?" Ấn Hạo khó chịu, ăn nắm gạo nếp của hắn, bây giờ còn nhớ thương nữ nhân của hắn, hắn hừ lạnh một tiếng, "Bất quá vội vã cũng vô dụng, một khi ta vẫn chưa động nàng, ngươi không cần tưởng chạm vào nàng."
Ấn Hạo vung tay áo, xoay người chuẩn bị trở về phòng, đi qua cửa phòng Mễ Lương, thì dừng bước một chút, đi đến phòng nàng.
Đối với việc Ấn Hạo đến chất vấn vì sao giữa trưa không có nắm gạo nếp, Mễ Lương xòe tay cực kì vô tội, "Không phải ngươi nói ngươi không ăn sao?"
"Ta khi nào thì nói ta không ăn?" Sắc mặt Ấn Hạo khó coi.
"Lúc ngươi ở phòng bếp chính là ý tứ này."
"Ngu ngốc? Ta nói vậy mà là không ăn sao?"
"Ý ngươi chính là ngươi vừa không thích con người của ta, cũng không thích nắm gạo nếp chiên ta làm." Mễ Lương bĩu môi, "Ngươi đã không thích ta, cũng không cần ở trong này lãng phí thời gian, ta còn muốn ngủ trưa."
"Ta không có nói không thích ngươi."
"Vậy ngươi thích ta?" Mễ Lương hỏi lại, nỗ lực làm ra bộ dáng hưng phấn, tươi cười không hề câu thúc nở rộ trên khuôn mặt, lôi kéo ống tay áo Ấn Hạo, "Lão đại, ngươi thích ta, có phải hay không?"
Ấn Hạo nghiêng đầu, nghĩ một lát nói: "Nam nhân đương nhiên thích nữ nhân."
Mễ Lương vô lực, thứ nàng muốn không phải là loại thích này, xem ra con đường phía trước vẫn còn rất dài. Bất quá nàng vẫn duy trì tươi cười trên mặt, "Ngươi thích ta là tốt rồi." Không ngờ Ấn Hạo chế trụ tay nàng, một tay kéo người vào trong lòng, "Ngươi có thể làm rồi phải không?"
Mễ Lương kinh ngạc, vừa thấy động tác này của Ấn Hạo liền biết hắn lại muốn làm, "Không phải nói còn mấy ngày nữa sao?"
"Sở Nghiêu nói ngươi đang gạt ta." Ấn Hạo vươn tay nâng cằm Mễ Lương lên, động tác không tính ôn nhu, trong mắt đã có không vui, "Ngươi không phải nói thích ta sao? Thế nhưng còn gạt ta."
Mễ Lương muốn trốn, bất quá hiện tại làm như vậy không phải thừa nhận nàng lừa hắn sao, tiếp tục giả chết không thừa nhận, "Ngươi tin hắn hay là tin ta? Nghiên cứu khoa học nói phải nghỉ ngơi nhiều ngày mới có thể làm, các ngươi cũng chỉ biết chính mình thống khoái, đều không quản ta sẽ sinh bệnh? Chẳng lẽ nữ nhân sinh bệnh bên ngoài còn ít sao?"
Ánh mắt Ấn Hạo ẩn ẩn, chậm rãi buông tay, người Viêm Hoang đều là sói đói điên, ai cũng muốn ăn luôn khối thịt Mễ Lương này, Sở Nghiêu khẩn cấp muốn ngủ Mễ Lương, hiển nhiên hi vọng hắn sớm một chút cùng Mễ Lương làm.
Mễ Lương nhìn sắc mặt hắn chuyển tốt, nói: "Lão đại, ngươi dẫn ta đi khu vực khai thác quặng nhìn xem đi. Ta muốn biết khu vực khai thác quặng là bộ dáng gì, đến lâu như vậy, khu vực khai thác quặng một lần cũng chưa đi qua, người khác đều chê cười ta."
"Ngươi đi người khác vẫn sẽ chê cười ngươi." Ấn Hạo khinh thường.
Mễ Lương muốn trước khi cùng Ấn Hạo làm đi đến khu vực khai thác quặng một lần, nguyên nhân là địa điểm lúc Mễ Lương xuyên đến đây là chỗ đó, Sở Nghiêu từng nói chỗ đó là một địa phương kỳ quái, thường xuyên có việc lạ phát sinh. Nàng chưa thử qua thì sẽ không cam lòng, tốt xấu đi xem thử thời vận, nếu được xuyên trở về là tốt nhất, không thể xuyên trở về, tốt xấu đến Viêm Hoang lâu như vậy, ngay cả khu vực khai thác quặng là bộ dáng gì cũng không rõ ràng không khỏi rất không kiến thức. Đối với Ấn Hạo nhõng nhẽo cứng rắn phao, lải nhải lẩm bẩm một đống lớn, Ấn Hạo nghe đến lỗ tai đều phiền, quăng một câu: "Sáng mai dậy sớm mà đi."
Lúc ngày mới bắt đầu Mễ Lương đi đến khu vực khai thác quặng, khi đó mặt trời không gắt, khu vực khai thác quặng cũng không nóng, Ấn Hạo liền mang nàng đi qua nhìn xem. Mễ Lương tò mò muốn xem bọn họ khai thác quặng, đi mới biết được bản thân nghĩ sai lầm rồi, bọn họ trực tiếp đào móc trên mặt đất, bên dưới khu vực khai thác quặng tất cả đều là cục đá cứng rắn, nhưng cục đá nơi này rất quái lạ, có mấy hòn bên trên có bát khẩu đại thâm khổng, có người cầm công cụ mở, có người đem đá lớn cắt thành khối nhỏ, có người ở lục xem đá nhỏ... Ấn Hạo giải thích nói tinh thể màu tím tồn tại trên bề mặt, Viêm Hoang số lượng dự trữ phong phú, trực tiếp theo bề mặt đào, đào sâu xuống hai mươi thước sẽ có.
Ở trong mắt Mễ Lương đây là một công trình xới đất đầy gian khổ, trên bãi đất trống mở rộng, đại khuông đại khuông đá được đưa lên, nam nhân nâng đại chuỳ, đổ mồ hôi như mưa, đem này từng khối từng khối đá chủy toái, có những khối đá cái gì cũng không có, nhưng nếu thấy thâm tử sắc, thì chính là tinh thể màu tím. Người kia hạ đại chuỳ đem khối đá đó đưa cho một người khác kiểm tra xác nhận, nam nhân tiếp nhận tiếp tục gõ, thẳng đến khi tinh thể màu tím tách ra mới thôi.
Lần đầu Mễ Lương nhìn thấy tinh thể màu tím liền đui mù, tinh thể điếu hình dài hai ba cm, óng ánh trong suốt, sáng rọi chói mắt, rõ ràng là kim cương màu tím tinh thuần nhất, nhân loại không thể tự tay mài cắt hoàn mỹ được như vậy. Trong mắt Mễ Lương tất cả đều là kinh ngạc, nhìn nhìn mấy khối tinh thể màu tím khác khác trên đất, lớn nhỏ giống nhau, giống như mì thái, đều đều tựa như dùng máy móc gia công mà thành.
Ấn Hạo cầm một khối tinh thể màu tím ước lượng trên tay, rồi đưa cho nàng, "Một khối như vậy chính là ba mươi lượng hoàng kim, ở bên ngoài có thể trực tiếp mua này nọ, không giống mỏ vàng sau khi khai quật còn cần gia công đúc, hơn nữa tinh thể màu tím cứng rắn vô cùng, gõ thế nào đều gõ không xấu, quả thực chính là loại tiền tốt nhất ông trời tạo ra."
Tiền tệ ở Thừa trạch đại lục chính là lấy sức nặng một khối tinh thể màu tím để xác định, trong tay Mễ Lương chính là một lượng tinh thể màu tím, nàng phi thường nghi hoặc, "Tinh thể màu tím nào cũng lớn như vậy sao?"
"Cũng không phải, đây là khối tinh thể màu tím nhỏ nhất, đa phần đều lớn gấp hai, gấp ba như vậy... Giống như đem mấy khối nhỏ như này tạo thành một khối, hình dạng cũng tương tự." Ấn Hạo nhìn Mễ Lương, "Tinh thể màu tím là thứ hoàn mỹ nhất trên đời này, không ai có thể địch được tinh thể màu tím, ai đứng trước nó cũng đều sẽ lộ ra ánh mắt giống ngươi."
"Nó rất đẹp, thế nhưng tồn tại bởi thiên nhiên, tạo hóa thật sự rất thần kỳ." Mễ Lương thì thào tự nói, trước mặt viên kim cương hoàn mỹ như vậy, nàng cũng sẽ sinh ra một loại ảo tưởng xúc động chiếm làm của riêng, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, nhìn nam nhân đang đập đá bên kia, "Nếu chỉ nằm dưới mặt đất hai mươi thước, vậy một ngày nào đó Viêm Hoang sẽ khai thác cạn kiệt tinh thể màu tím khai."
"Sẽ không, long sẽ nhả ra vô số tinh thể màu tím." Ấn Hạo ném tinh thể màu tím trong tay nàng trở về khuông, cảm khái nói: "Ngục giam này sẽ vĩnh viễn tồn tại."
"Long là cái gì?" Mễ Lương ngửa đầu hỏi.
Ấn Hạo liếc nhìn nàng một cái, "Thứ sẽ gϊếŧ chết con người, chúng phun ra tinh thể màu tím."
Mễ Lương rất nhanh biết long là cái gì, Ấn Hạo mang theo nàng đi lên mấy trăm thước phía trước, bên trái ngoài một hai dặm đột nhiên truyền đến tiếng vang, hai cỗ dung nham đỏ lửa đột nhiên phun trào lên mặt đất, phun cao tới hai mươi thước sẽ cuồn cuộn hạ xuống, ngay sau đó là tiếng người kêu thảm thiết, sắc mặt Ấn Hạo lạnh lùng, "Đứng im ở đây không nên chạy lung tung."