Ái Quả Tình Hoa

Chương 33

Chương 33
Phi đến nhà Tố Tố, rồi bảo lão Trương quay

xe về, chàng vội vã đi vào nhà. Bà Hùng đang đứng tại cửa chờ chàng. Phi xem

thấy thần sắc của bà Hùng rất lo lắng. Chàng hỏi:

- Thưa bác, Tố Tố có sao đó?

- Nó đã ngủ rồi, bác đang ngồi đây chờ đợi cháu.

- Tố Tố không sao hả bác?

- Không ai ngờ trước được hôm nay báo chí lại đăng tải

những sự kiện này, lúc đầu không ai chú ý, khi nó xem thấy báo khóc gần ngất

xỉu.

- Thưa bác, cháu có lỗi với bác, vì chiều hôm qua có việc

cần phải đi Đài Bắc, nên không hay biết gì, nếu cháu biết trước sẽ đề phòng mọi

việc xẩy ra.

- Khưu viện trưởng cũng nói, ông ta không hề hay biết cuộc

họp báo này, nếu Phi biết trước thì thế nào cũng cho ông ta hay.

- Trước khi đến đây, cháu đã cho Khưu viện trưởng biết

rồi.

- Bác vừa gọi điện thoại, viện trưởng nói cháu đã đi rồi

bác mới yên lòng đôi chút, vì Tố Tố nó muốn tìm cho được cháu, đại khái nó có

chuyện gì muốn nói cùng cháu đó.

- Để cháu chờ Tố Tố thức dậy hỏi xem có chuyện gì.

- Bác tin rằng cháu sẽ có cách gây cho Tố Tố yên lòng,

việc gì nó cũng nghe lời cháu.

- Thưa bác, bây giờ cháu xin lên lầu thăm Tố Tố.

Bà Hùng gật đầu đứng dậy đi trước, Phi bước theo

sau.

Tố Tố nằm ngay trên giường, đôi mắt nàng tuy nhắm, nhưng

thật ra nàng không hề ngủ, nhìn đôi mi của nàng vẫn còn lay động. Chắc nàng khóc

rất lâu, nên trên giường có chiếc khăn tay đẫm nước mắt và một bên tờ báo ước

nhòe nhầu nát. Đầu tóc nàng rối bời.

Da mặt xanh xao còn lem luốc dấu nước mắt. Phi bước đến

đứng một bên nàng, không dám thở mạnh. Bà Hùng bước đến gọi nhỏ:

- Tố Tố!

Tố Tố mở to đôi mắt, thân thể nàng yếu ớt như người đã

kiệt lực, khi nàng thấy Phi, cố gắng gọi lên:

- Anh Phi!

Phi bước đến bên nàng khẽ gọi:

- Tố Tố, cơ thể cô không đặng khỏe à?

Nàng không đáp lời chàng, hướng vào bà Hùng nói:

- Má à, con muốn nói với anh Phi một vài chuyện cần

thiết.

Bà Hùng gật đầu, nhưng trông vào nét mặt con bà không được

yên lòng. Phi hiểu tâm trạng của bà Hùng, chàng dùng tay sờ lên trán nàng để

thăm dò nhiệt độ, sau đó, chàng thử chẩn mạch nàng. Phi hướng nhìn bà Hùng như

ngầm cho bà biết nàng vẫn được khỏe. Bà Hùng đáp:

- Cháu Phi hãy ở lại đây dùng cơm trưa, bác đi chợ mua

thức ăn để về làm cơm.

Phi cũng tỏ thái độ khiêm nhường vài lời. Bà Hùng như yên

tâm đi xuống lầu. Trong phòng chỉ còn lại hai người nên rất yên tĩnh. Tim Phi

đập mạnh, bởi Tố Tố nhìn thẳng vào chàng nói:

- Chắc má em đã gọi điện thoại cho anh hả?

Phi gật đầu, và đang tìm lời giải đáp, nhưng nàng nói

tiếp:

- Hôm nay em đã đọc qua báo chí.

Phi hơi rối loạn:

- Tôi không biết trước vấn đề này xẩy ra, hồi chiều hôm

qua anh Phú chủ trương cho Trương Lập Dân xuất viện, tôi cũng đọc được bài báo

hồi chiều hôm qua thôi.

- Theo ý bài báo có nói, Trương Lập Dân nhờ anh trị lành

bịnh. Tại sao trong những ngày trước đây anh chẳng cho em biết tin này?

- Tôi không hề dối cô làm gì, chỉ tìm cơ hội để cho cô

biết.

- Anh cũng như các người khác, cho rằng em không nhận ra

được sự thật, em không hiểu sự thật.

- Lúc đầu thì tôi nghĩ thế, vì tôi chưa hiểu rõ cộ Đến sau

tôi phản đối biện pháp trị bịnh cho cô, nhưng phải tôn trọng ý kiến phần đông

thân nhân của cô.

- Anh nói phần đông là ám chỉ vào ba má và bác Khưu của

em?

- Đúng rồi, nếu là tôi mạo hiểm, thì phải suy xét kỹ và

khó lường được hậu quả. Tôi biết hai bác rất yêu thương cô, nếu cô chịu không

nổi sự thật thì hai bác sẽ ân hận suốt đời.

- Em biết má em mắc bịnh tim, khó mà chịu nổi sự kích động

mạnh.

- Cô được khỏe mạnh thì tôi mới yên tâm. Tôi tin rằng cô

đã thông cảm điều đó, tôi lưu tâm đến cô còn hơn bản thân tôi.

- Em cũng hiểu như vậy. Rồi nàng cúi đầu như suy

nghĩ.

Phi cảm thấy không an, tiếp theo là một sự yên lặng gần

như không còn nghe tiếng hơi thở, chàng không biết nói thêm điều gì. Phi nhớ đây

là lần thứ hai chàng nói: "lo liệu cho nàng như lo cho bản thân mình". Chàng

cũng thấy có một điều gì nhung nhớ khó yên khi vắng Tố Tố. Chưa một người nào

chàng đối xử đặc biệt như nàng, chính chàng cũng tự dối mình. Kể từ hôm chàng

gặp Tố Tố tại Bích Đàm, chàng không muốn rời xa Tố Tố một giây phút nào, chàng

yêu nàng hay vì lương tâm nghề nghiệp?

Chàng có ý định mang nỗi nhớ nhung ấy mà chôn chặt tận đáy

lòng. Trước khi Bân Bân về nước, chàng đối với Bân Bân là chỉ làm tròn tình

nghĩa thầy trò đối với Khưu viện trưởng, Bân Bân không có chỗ ngồi trong quả tim

chàng. Ngày Bân Bân về nước, chàng mới có dịp trao đổi trò chuyện và cảm tình từ

đó nẩy nở.

Và cùng lúc đó tình cảm trong lòng chàng đối với Tố Tố

càng ngày càng lớn dần. Nhưng chàng vẫn biết tình cảm đó nó không ở trong chàng

lâu dài. Sau khi Tố Tố lành bịnh chàng sẽ xa nàng, sau nầy có gặp nhau thì cũng

như trăm ngàn người khác, hoặc gặp nhau ở nhà khách, hoặc những nơi đông người,

trao nhau những lời khách sáo. Với chàng, Tố Tố cũng như một chiếc móng xuất

hiện sau cơn mưa giữa mùa hè, đến cũng mau mà tan cũng nhanh. Chỉ còn lưu lại

những màu sắc tươi đẹp trong tâm khảm.

Bỗng nhiên Tố Tố phá tan bầu không khí yên lặng:

- Anh Phi!

Chàng chỉ lên tiếng và chú ý nhìn trân vào nàng. Nàng

không hề lưu ý đến điều khó khăn của chàng, nàng nhè nhẹ vén mái tóc phất phơ

trước trán, nói:

- Em hy vọng được biết một ít vấn đề có liên quan đến

Trương Lập Dân, ngoài nội dung bài báo đã đăng tải hôm nay.

- Tôi sẵn sàng trả lời tất cả những gì tôi biết, nhưng tôi

tin rằng những điều tôi biết không được bao nhiêu, bởi vì sau khi Trương Lập Dân

đến y viện tôi mới biết anh ta.

- Anh cho em biết những chuyện về việc điều trị cho anh

ấy.

Chàng gật đầu, lần lượt nói qua cho nàng nghe những gì

chàng đã biết. Có điều chàng không tự đề cao, mà qui tất cả những công lao đã

làm cho bọn Cao Gia Toàn.

Sau khi Tố Tố nghe qua, nàng gật đầu nói:

- Có lẽ Trương tiên sinh đã thấy rõ công lao của anh nên

đề cao trước mặt ký giả. Tuy bạn của anh ấy giúp sức, nhưng phần anh là

chánh.

- Tố Tố, tôi nghĩ mọi người nên cám ơn cô là phải hơn, bởi

lúc đầu tôi vì cô mà trị bịnh cho anh Dân. Đến sau tôi biết anh ấy là bạn với

anh Lục Cơ Thực, và tôi được biết vấn đề này làm oan uổng cho người chết. Tôi hy

vọng trị lành cho anh ấy để anh ta minh oan cho anh Lục Cơ Thực mà thôi.

- Tôi xin cảm tạ anh. Nếu nơi chín suối anh Cơ Thực biết

được, chắc chắn sẽ còn cảm tạ Ơn anh nhiều lắm!

Phi cười cười với cái cười lạnh lùng, trong lòng chàng

thấy có phần kém may mắn hơn Cơ Thực. Tuy Cơ Thực đã chết, nhưng Tố Tố vẫn còn

yêu chàng. Dầu Phi biết sự ghen hờn của mình rất vô lý, mình sao lại hờn ghen

với người đã chết? Nghĩ thế, chàng trả lời:

- Tố Tố, nếu anh Cơ Thực có linh thiêng, chắc anh ấy rất

vui lòng thấy cô được khỏe mạnh, cũng như hy vọng cô tự bảo trọng bản thân cộ Có

lẽ hôm ấy nơi cõi u minh, linh hồn của Cơ Thực hướng dẫn tôi đến Bích Đàm để tìm

cô.

Nàng cúi đầu xuống, đôi mắt chớp lia và đôi dòng lệ ướt

theo khóe mắt. Phi rất ăn năn lời của mình vừa nói, nhưng lúc này chàng khó mà

tự chế lấy mình, nếu nàng mãi nhớ đến cái tên Cơ Thực, chắc chàng sẽ nói thẳng

là mình đã yêu nàng.

Tố Tố phá tan cơn mộng ảo của Phi, nàng nói:

- Anh Phi, em muốn gặp anh Trương Lập Dân. Anh nhận thấy

có tiện không?

- Không.

- Có lẽ anh ngại ba má em không đồng ý? E rằng em sẽ bị

kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh chớ gì?

Phi lắc đầu nói:

- Không phải thế. Tôi chỉ lo cô sẽ sợ hãi, vì một nửa mặt

của anh ấy bị cháy đen rất đáng sợ.

Nghe chàng nói, ngoài dự liệu của nàng:

- Theo em nghĩ, trên báo chí đã giới thiệu về anh ta, anh

ấy rất cần tình bạn an ủi. Em thấy thì anh ấy không có gì đáng sợ cả.

Phi gật đầu tỏ vẻ cảm động, nhìn nàng nói:

- Tôi vẫn biết trước, cô sẽ trả lời như vậy.

- Thế là anh hứa sắp xếp cho cuộc gặp gỡ này hả?

- Đương nhiên, tôi sẽ đứng ra lo liệu việc này, hôm nay đã

trễ rồi, sáng mai tôi sẽ dắt anh ấy đến thăm cô.

- Em rất cám ơn anh, đó là nguyên nhân chánh của sự gặp gỡ

anh hôm nay, em muốn trực tiếp bàn thẳng với những bạn của anh Cơ Thực. Từ trước

xuyên qua báo chí em đã biết anh Dân là bạn thân của Cơ Thực, chắc biết về Cơ

Thực rất nhiều.

- Phải rồi, Trương Lập Dân có cho tôi biết, anh Cơ Thực

còn lại một chiếc rương tại đó, cũng là di vật cuối cùng của anh ấy. Tôi nghĩ

cũng nên mang về đây cho cô, để cô giữ gìn làm kỷ vật.

Tố Tố thở ra nói:

- Em không muốn giữ nó, cũng như không muốn nhìn thấy

nó.

- Nếu thế thì tôi không bảo họ mang lại cho cô.

Tô Tố dường như suy nghĩ lung lắm, rồi nàng quyết

định:

- Không, đến bây giờ tôi đã nhìn nhận sự thật rồi. Xin anh

nói với anh Lập Dân, nhờ anh ấy mang lại cho tôi đi. Tôi chờ anh ấy.

Phi gật đầu đồng ý, chàng thấy việc đến đây không còn gì

phải nói nữa, chàng ngỏ ý cáo từ:

- Tố Tố, cô hãy nghỉ đi, tôi xuống nhà khách tiếp chuyện

với bác gái. Hy vọng giây lát đây cô sẽ xuống dùng cơm với tôi, để cho bác gái

được yên lòng.

Tố Tố gắng gượng nở nụ cười gật đầu. Sau đó nàng nhắm

nghiền đôi mắt lại. Phi đứng dậy, đôi mắt chàng nhìn sững nàng với vẻ yêu thương

vô hạn. Chàng nhẹ gót bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Chàng thở dài một

tiếng, tự hỏi không biết tại sao mình lại thở dài?

Bà Hùng chờ Phi dưới lầu. Khi bà phát giác ra nét mặt của

Phi rất buồn, lần từng bước một từ trên thang lầu đi xuống, bà tỏ vẻ lo lắng hỏi

nhanh:

- Tố Tố sao đó cháu?

- Thưa bác, đâu có chuyện chi, cháu chỉ để cho cô ngủ giây

lát thôi, bịnh của cô Tố Tố cần nghỉ ngơi nhiều càng tốt.

- Nó nói chuyện gì với cháu vậy?

Phi kể sơ qua những việc nàng đã nói với chàng. Nhưng có

điểm đặc biệt là Tố Tố muốn gặp Trương Lập Dân điều này Phi thuật lại rất

kỹ.

- Cháu cũng đồng ý cho cậu Dân đến gặp nó hả?

- Theo cháu nghĩ, điều đó xét thấy không hại gì.

- Bác sợ nó sẽ bị xúc động mạnh, theo ý cháu thấy có sao

không?

- Thưa bác, cháu thấy Tố Tố đã thấy dễ chịu trước sự thật,

đó là hiện tượng tốt. Cháu chỉ rất lo cho gương mặt cháy nám phân nửa của Trương

Lập Dân làm cho cô Tố Tố kinh sợ, nhưng cô đã hứa không sợ điều này.

- Bác hết lòng tin cháu cũng như Tố Tố đã tin cháu, bởi

những sự phán đoán của cháu ít khi sai lầm, hơn nữa cháu là y sĩ đang chữa trị

cho Tố Tố.

- Cháu thấy tình hình của Tố Tố cũng sắp bình phục

rồi.

- Cậu Trương Lập Dân chừng nào đến?

- Hôm nay cháu đi tìm Dân. Trễ lắm là sáng mai anh ta sẽ

đến.

Bà Hùng tỏ vẻ yên lòng, thấy vấn đề lo lắng buổi sớm mai

đã tiêu tan. Bà để Phi ngồi một mình, tự bà đi xuống bếp làm cơm đãi

khách.

Phi gọi điện thoại về nhà Bân Bân, người tiếp chuyện là Mỹ

Tử, cô ta nói: cô Bân Bân vẫn chưa về nhà, cũng không hề gọi điện thoại. Phi cho

biết, mình sẽ dùng cơm tại nhà Tố Tố, khuyên ở nhà đừng chờ.