Sau một lát, một trận âm thanh sột soạt truyền đến, bụi cây nơi xa chấn động, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Lý Bình An lôi kéo thi thể cự xà lớn hơn trăm mét từ trong rừng cây đi ra, máu tươi trong thi thể còn đang không ngừng chảy ra bên ngoài, ở phía sau tạo ra một đạo đường máu.
Con mắt Mãng Sơn lập tức liền trừng lớn, kích động môi run rẩy thì thầm nói:
- Chết! Thật đã chết rồi! Nó thật đã chết rồi!
- Đã chết, Tế Linh đã chết!
- Ô ô ô! Xà Yêu rốt cuộc cũng đã chết.
...
- A! Ngươi tên súc sinh này!
Một tiếng gào lớn bi phẫn vang lên, một người đàn ông đỏ mắt đánh về phía Lý Bình An, trong mắt mang theo thù hận mãnh liệt.
Lý Bình An giương mày lên, tuỳ tiện vung tay lên, trong nháy mắt người đàn ông liền bay ra ngoài, phanh một tiếng trở thành một cái hồ lô lăn đất.
Tiếng khóc kiềm chế ở trong đám người lập tức lại vang lên.
Trưởng thôn thất thần túng quẫn thì thầm nói:
- Không có khả năng, chuyện này thật không có khả năng, Tế Linh không bị thua, chuyện này không có khả năng a!
Lý Bình An lôi kéo thi thể Xà Yêu đi đến trước cửa Tam Thanh quan, phanh một tiếng đem thi thể vứt trên mặt đất, lạnh giọng nói:
- Các ngươi muốn báo thù cho nó?
Mãng Sơn phục hồi lại tinh thần, nháy máy rùng mình một cái, vội vàng tiến lên phanh một tiếng cúi đầu nửa quỳ nói:
- Đa tạ thần quan đại nhân gϊếŧ nghiệt súc này, báo thù rửa hận cho thân nhân của chúng ta.
Lý Bình An sửng sốt, vậy liền mềm? Không phải vừa mới một đám đều là thù hận nhìn ta sao?
Mãng Sơn thấy Lý Bình An không nói lời nào, còn tưởng rằng hắn còn tức giận, vội vàng giải thích nói:
- Thần quan đại nhân, nghiệt súc này thời gian trước ăn nữ nhi của Đại Hổ, trong lúc Đại Hổ xúc động bi phẫn mới va chạm thần quan đại nhân, còn xin đại nhân thứ tội.
Lý Bình An quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị chính quăng ngã ra ngoài, hắn đang quỳ rạp trên mặt đất gắt gao nhìn chằm chằm thi thể đại xà, trong mắt rơi lệ ô ô khóc thút thít.
Lý Bình An hỏi:
- Vì cái gì? Vì cái gì nữ nhi hắn bị ăn, hắn còn nguyện ý xuất lực vì Xà Yêu này?
Mãng Sơn trầm mặc một chút, bất đắc dĩ nói:
- Bởi vì chúng ta còn có người nhà, hắn còn có đứa con trai, nếu chúng ta không nghe mệnh lệnh, người nhà của chúng ta sẽ đều phải chết.
Bọn họ bắt Thanh Tuyết Thanh Vũ tới, theo lý thuyết Lý Bình An rất phẫn nộ, mặc dù không làm ra được hành động gϊếŧ người, nhưng trước đó tuyệt đối sẽ xuất thủ không nhẹ, đây cũng là nguyên nhân bọn họ nằm trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi, nhưng mà hiện tại nhìn một đám người quỳ trên mặt đất thấp giọng nức nở, phẫn nộ trong lòng trong chút chốc tất cả đều biến mất, chỉ cảm thấy bi ai.
Lý Bình An hờ hững nói:
- Cha mẹ các nàng đâu?
Thanh Tuyết Thanh Vũ cũng vội vàng chạy tới, sợ hãi nhìn thi thể cự xà trên mặt đất, cẩn thận đứng ở bên người Mãng Sơn, trong mắt mang theo vẻ chờ mong.
Mãng Sơn do dự một chút nói:
- Bọn họ... Bọn họ đi rồi!
Thanh Tuyết nghi hoặc nói:
- Đi rồi? Đi nơi nào?
Thanh Vũ cũng cười hì hì nói:
- Khẳng định là cha mẹ đi tìm chúng ta đi, chúng ta trở về liền thấy cha mẹ đã trở lại.
Lý Bình An thở dài một hơi nói:
- Vẫn là đã chết sao?
Mãng Sơn vội vàng nói:
- Không có, không chết! Sau khi Đại Ni Nhị Ni bị tuyển làm tế phẩm của Tế Linh, đám người một nhà Đại Thạch trộm trốn ra khỏi thôn, không còn có trở về.
Lý Bình An giương mày lên, trực tiếp hỏi:
- Nếu trốn ra khỏi thôn, vì sao lại muốn vứt bỏ các nàng?
Mãng Sơn do dự một chút nói:
- Bởi vì mang theo các nàng trốn không thoát, Tế Linh sẽ đuổi gϊếŧ tế phẩm, chỉ có tranh thủ thời gian bỏ các nàng đi, bọn người Đại Thạch mới có thể trốn xa hơn.
- Tê!
Lý Bình An hít một ngụm khí lạnh, dùng nữ nhi của mình để tranh thủ thời gian cho mình chạy trốn, trên đời này sao lại có cha mẹ như thế? Ở bên trong thành trấn phía trước thời điểm nghe nhân viên thu chi kia nói, còn tưởng rằng là lòng cha mẹ đáng thương trong thiên hạ muốn cứu con mình, hiện tại xem ra các nàng hoàn toàn là con rơi mà thôi.
Trong mắt Thanh Tuyết bạch bạch rơi lệ, lắc đầu khóc kêu lên:
- Không, sẽ không, cha mẹ sẽ không bỏ lại chúng ta lại.
Thanh Vũ cũng khóc kêu lên:
- Ta phải về nhà, ta muốn đi tìm cha mẹ, ô ô ô! Cha mẹ, các ngươi đang ở đâu?
Lý Bình An phất phất tay, nói:
- Các ngươi đi đi thôi!
Mãng Sơn nhìn thoáng qua Thanh Tuyết Thanh Vũ, nói:
- Vâng! Đa tạ ân khoan thứ của thần quan.
Từng người đỡ lấy nhau đứng lên, đi về phía xa, có hai người đàn ông đi đến bên người trưởng thôn, mang hắn đi ra ngoài.
Trưởng thôn lấy lại tinh thần, vừa muốn kêu, lập tức bị một người đàn ông duỗi tay ra che miệng lại, kéo hắn ra ngoài.
Sau một lát, đám người tan hết, trước cửa lớn Tam Thanh quan lưu lại mấy thi thể, đều là thân tín của trưởng thôn trước đó bị một ngụm khói độc của Xà Yêu làm độc chết.
Thanh Vũ đứng tại chỗ, ô ô ô khóc thút thít, dùng đạo bào lau nước mắt.
Hai mắt Thanh Tuyết đẫm lệ nhìn Lý Bình An, nói:
- Sư phụ, cha chúng ta... Cha mẹ có phải không cần chúng ta nữa hay không?
Lý Bình An đi qua, thân thể ngồi xổm xuống sờ sờ đầu các nàng, an ủi nói:
- Không có quan hệ, các ngươi còn có sư phụ, sư phụ sẽ ở cạnh các ngươi.
- Sư phụ!
- Ô ô!
Hai tiểu nữ hài bổ nhào vào trong lòng ngực Lý Bình An, thất thanh khóc rống.
- A!
Lý Bình An thở dài một hơi, sự thật so với mình tưởng tượng còn tàn khốc hơn, ôm hai tiểu nữ hài đi vào bên trong Đạo quán.
Qua một hồi lâu, hai đứa nhỏ khóc mệt mỏi nặng nề ngủ trong lòng ngực Lý Bình An, Lý Bình An đem các nàng ôm về phòng, đặt ở trên giường.
Trong lúc ngủ mơ, Thanh Vũ còn thì thầm nói:
- Cha mẹ không cần bỏ lại ta, ta rất ngoan.
Lý Bình An đứng ở mép giường, khom lưng vuốt vuốt cái trán Thanh Tuyết Thanh Vũ, nói:
- Yên tâm, sư phụ sẽ ở cạnh các ngươi.
Chờ hai đứa nhỏ ngủ say, Lý Bình An mới đi ra bên ngoài, dùng trường kiếm dễ như trở bàn tay tạo ra một cái hố, đem thi thể đã chết thả vào cái hố chôn kĩ.
Lần đầu tiên nhìn thấy thi thể ở gần như thế, tuy rằng nội tâm Lý Bình An còn có chút khó chịu, nhưng cũng không khó có thể đối mặt như trong tưởng tượng của hắn, có lẽ là thời điểm giá lâm thế giới này, hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị đối mặt với cái chết, người khác chết tổng so với chính mình chết dễ dàng đối mặt hơn một chút.
Sau khi đem thi thể chôn xong, Lý Bình An kéo lấy thi thể cự xà tiến vào Tam Thanh quan, trong lòng nói:
- Hệ thống, nhiệm vụ xem như hoàn thành đi? Khen thưởng đâu? Chỉ có nhiệm vụ không có khen thưởng sao?
- Đinh! Nhiệm vụ giương uy Đạo Môn ta hoàn thành! Đánh giá nhiệm vụ: Đinh. Khi dễ đến trên đầu rồi còn muốn nhịn, ngươi là rùa đen sao?
Khen thưởng nhiệm vụ: Phương pháp luyện chế Nhất Tự Trường Xà trận.
Lý Bình An một im lặng một trận, Đinh cấp, lần trước giống như cũng là Đinh, ta tệ như vậy sao?
Làm Đạo sĩ là muốn tu thân dưỡng tính, tranh cường háo thắng há lại là tu sĩ Đạo Môn ta gây nên? Mà lại hệ thống ngươi cũng không nghĩ một chút, nếu như ta đánh không lại chẳng phải là sẽ gặp nguy hiểm? Về sau ai đi truyền đạo?! Mà lại phần khen thưởng Nhất Tự Trường Xà Trận này là cái quỷ gì? Đây không phải là quân trận sao?
Nội tâm Lý Bình An biểu đạt kháng nghị mãnh liệt của mình, cũng đối với cái cấp bậc bình xét khen thưởng này bất mãn.