Thập Niên 80: Quân Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 28: Lôi thôi lếch thếch

Cô bảo Tạ Tranh múc một gáo nước, lúc sủi cảo ra khỏi nồi cho qua một lần nước lạnh, như vậy cho dù là ăn chậm một chút, sủi cảo cũng sẽ không dính với nhau.

“Ninh Ninh, tối nay không học thêm, ngày nghỉ chúng ta lại tiếp tục.”

Hứa Ninh ngẩng đầu nhìn anh một cái, mím môi cười khẽ gật đầu, "Nghe anh Tranh.”

Thấy nụ cười dịu dàng điềm tĩnh của cô, trong lòng Tạ Tranh cũng trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Đưa tay nhận lấy đĩa, "Lâu rồi không ăn sủi cảo bà nội làm, tối nay phải ăn nhiều một chút.”

Hứa Ninh hơi mím môi cười nói: "Muốn ăn bao nhiêu cũng được, tối nay làm rất nhiều.”

Cũng không phải cô nói ngoa, số lượng là thật sự rất nhiều, Vu Xuân Hoa hẳn là đem toàn bộ thịt đều luyện dầu, số lượng bã thịt không đủ, bên trong còn thêm cải trắng cùng rau hẹ, dựa theo tỉ lệ đã định quấy cùng một chỗ, vừa có thể giữ được mùi thơm của bã thịt cũng có thể hấp thụ cảm giác béo ngậy bên trong, điểm ấy Vu Xuân Hoa luôn có thể tạo ra một cách hoàn hảo, Hứa Ninh từ nhỏ đến lớn cũng là ăn qua vài lần.

Đương nhiên bởi vì trước kia là cơm tập thể, trong nhà cũng chính là lúc lễ mừng năm mới, mới có thể lĩnh thịt, nhưng thịt đỏ được phân bổ nhiều hơn, thịt trắng phần lớn đều là ở lại trong đội lọc dầu.

Mọi người ăn bữa cơm này rất vui vẻ, Hứa Ninh còn được bọn họ khen ngợi đủ kiểu, nói rằng tài nấu ăn ngon như vậy, sau này nhất định có thể kiếm được một gia đình chồng tốt.

Cô không cảm thấy xấu hổ, kiếp trước cô sống độc thân 40, 50 năm nên kiếp này cô đương nhiên muốn gặp một người đàn ông có thể ở bên mình cả đời, miễn cho lưu lạc cơ khổ, miễn cho già không chỗ nương tựa.

Tiễn cả nhà Tạ Tranh đi, Hứa Ninh giúp Tần Tuyết Quyên thu dọn bát đũa rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Về phần bài tập về nhà vẫn là để đến ngày mai đi, trong nhà cũng không có bàn học, đều là xếp bằng ở trên bệ cửa sổ hoặc là ghé vào kháng viết, tư thế không đúng sẽ đặc biệt mệt mỏi, buổi tối hôm nay đã bận rộn mỏi eo đau lưng, làm sao còn có tinh lực học tập.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Ninh khó có được một giấc ngủ nướng, lúc mở mắt trong nhà rất yên tĩnh, không có tiếng than thở của bà cụ, xem ra bọn họ đều đã ra khỏi cửa.

Khi thời tiết trở nên nóng hơn, lúa mì trên cánh đồng dần chuyển sang màu vàng, ngày thu hoạch cũng ngày càng gần, chẳng bao lâu nữa trường học của bọn họ sẽ được nghỉ lễ, kỳ nghỉ dài cuối cùng trước kỳ nghỉ hè, kỳ nghỉ lúa mì.

Sau khi rời giường rửa mặt, cô đi vào phòng bếp tìm chút đồ ăn, đang định bắt đầu làm bài thì nghe thấy tiếng động lớn từ bên ngoài truyền đến.

Không đợi cô kịp phản ứng, chỉ thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc quần áo vải thô, khuỷu tay đeo một bao lớn màu xanh, trong tay dẫn một cậu bé, phía sau còn có một cô bé kéo nước mũi, bẩn thỉu đi vào, vừa vào cửa liền hắng giọng hô "Mẹ"!

Không nghe thấy có người đáp lại, nữ nhân kia đứng ở trong sân nhìn, Hứa Ninh người ăn mặc sạch sẽ, nhìn thoáng qua, nhe răng cười để lộ hai hàng răng vàng ố, cười nói: "Ồ, cô có phải là Ninh Ninh không? Sao vậy, không nhận ra người cô này sao.”

“Cô nhỏ? " Hứa Ninh kinh hãi.

Cũng không thể trách Hứa Ninh không nhận ra, rõ ràng trong trí nhớ khi còn bé của cô, dì nhỏ của cô là một người phụ nữ ăn mặc rất có thể diện, tóc từ trước đến nay được chải chuốt rất chỉnh tề, ai có thể ngờ đã nhiều năm không gặp, sao dì nhỏ lại đột nhiên trở nên... lôi thôi lếch thếch như vậy.

Hơn nữa, lần này sao cô nhỏ lại đột nhiên trở về? Hứa Ninh căn bản là nhớ rõ chỉ gặp qua cô một lần, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa.

"Cũng không có gì to tát, xem ra cháu thật sự không biết cô, hơn nữa cô đã năm sáu năm chưa từng trở về." Hứa Xuân Mai đem bao phục đặt ở góc nhà chính, lấy ra một trương mã trát ngồi xuống, ôm đứa con út vào lòng: “Bà nội của cháu đâu?”.

“Cháu không biết, chắc là đi xuống đất rồi. "Hứa Ninh thấy Hứa Xuân Mai căn bản mặc kệ con gái mình, đành phải đi lấy một cái băng ghế nhỏ đưa cho cô bé kia," Sao cô lại tới đây? Sắp thu hoạch lúa mạch rồi.”

Hứa Xuân Mai há miệng, tựa hồ cảm thấy cùng Hứa Ninh cô nhóc này không có gì để nói, nói sang chuyện khác: "Không có chuyện gì, cháu sao không có đi học?"

"Hôm nay không phải thứ bảy sao, chúng ta không đi học." Cô nhìn cậu bé trong lòng Hứa Xuân Mai, nhìn đứa bé khoảng hai ba tuổi, trắng trẻo non nớt, đáng tiếc dung mạo không được tốt, không có chỗ nào giống Hứa Xuân Mai, hẳn là giống cha cậu, ngược lại cô bé bên cạnh bộ dạng không tệ, nhưng quá bẩn, nhìn trạng thái của cô bé, hẳn là quanh năm suốt tháng đều vẩy nước mũi, Hứa Ninh cũng phát hiện tay áo của cô bé đã đen, vết bẩn trên mặt đều đã khô cứng, nói thật bụng cô có chút quặn lên.

Nhận thấy được Hứa Ninh đang nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt của cô gái nhỏ đột nhiên trở nên dè dặt hơn, lén lút liếc nhìn Hứa Xuân Mai, thấy ánh mắt mẹ có chút cáu kỉnh, khiến cô sợ hãi rùng mình, trong mắt vẫn còn tồn tại cảm xúc sợ hãi.

"Cô từ sáng sớm đã đi, ăn sáng chưa?", Hứa Ninh không biết đi đâu tìm bà cụ, đành phải tự mình ở nhà gọi Hứa Xuân Mai.

"Ăn cái gì nha, trời còn chưa sáng chúng ta đã bắt đầu đi, giờ này vừa đến, mệt đến nỗi hai chân này của cô đều đi quay cuồng, trong nhà có cái gì ăn không?" Hứa Xuân Mai cũng không có khách khí, tùy tiện ôm con trai đi vào phòng bếp.

Hứa Ninh đứng dậy đi theo hai mẹ con bọn họ, nói: "Buổi sáng bà nội hầm cháo, còn có rau và sủi cảo còn sót lại từ tối hôm qua, bây giờ đã nguội, để cháu đi hâm lại cho dì."

Hứa Xuân Mai mở tủ ra, nhìn thấy bên trong có mấy món ăn, trên mặt lộ ra một tia chảy nước miếng, "Không cần hâm nóng, hiện tại nóng như vậy, ăn nguội đi."

"Bụng của đứa trẻ rất yếu, ăn đồ lạnh không được, trong bếp còn có lửa, cô chờ ở bên ngoài, rất nhanh sẽ nóng." Còn không biết Hứa Xuân Mai trở về là có chuyện gì, cô cũng không có lý do chán ghét đối phương, tự nhiên sẽ không làm chuyện thất lễ.

Hứa Xuân Mai vốn muốn nói điều gì đó, nhưng cô ấy liếc nhìn đứa con trai trong lòng mình, rồi nhìn đứa con gái của mình, cũng không có phản bác lời Hứa Ninh.

Con gái lớn tuổi, ăn lạnh không có gì, Hứa Ninh nói đúng, con trai bà còn nhỏ, dạ dày non yếu, không thể ăn đồ lạnh, dù sao cũng chỉ có mười phút, cô có thể đợi.

“Sao còn đứng ngây ngốc nhìn chằm chằm, còn không đi giúp chị mày nấu cơm?"Hứa Xuân Mai đi ra khỏi phòng bếp, liếc mắt nhìn thấy con gái ngốc nghếch đứng ở cửa, nhất thời tức giận không chỗ phát tiết, há miệng răn dạy.

Hứa Ninh bị giọng nói đột ngột này làm cho hoảng sợ, nhìn cô bé đang nhón chân khắp người co quắp, trong lòng có chút khó chịu.

Cô hiện tại ít nhiều biết nguyên nhân vì sao cô trở thành như vậy.

“Cô cũng đừng để cho con bé hỗ trợ, cháu nhóm lửa là được rồi, các ngươi đi mấy tiếng rồi, đều mệt không nhẹ, ngồi chờ là được.”

“Ôi, Ninh Ninh càng ngày càng hiểu chuyện. "Lời nói cử chỉ của Hứa Xuân Mai rất có tư thái nịnh nọt.

Đối mặt với một trưởng bối dùng thái độ như vậy nói chuyện với cô, Hứa Ninh cũng không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể hơi cứng ngắc gật đầu.