Mặc dù có nhiều người đi chợ, nhưng bà cụ bởi vì tình huống trong nhà, so với những người khác càng thêm cẩn thận, bà cho dù là một phụ nữ nông thôn, lại đem thanh danh nhà họ Hứa xem trọng hơn mạng của mình, không phải vì chính bà, mà là muốn bảo vệ cạnh cửa nhà họ Hứa mà hai đứa con trai dùng mạng đổi lấy.
“Bà nội, ngày mốt chúng ta thử xem. "Hứa Ninh nói.
Bà cụ gật đầu, nói: "Vậy thử xem, ngày mai cắt thêm một ít dưa muối.”
“Dạ.”
Cơm tối người một nhà ăn rất vui vẻ, nhất là Hứa Kiến Quân không tiếc lời khen ngợi tay nghề của Hứa Ninh, làm hại Hứa Ninh đều có chút ngồi không yên.
Không ngoài ý muốn, đêm đó ba người đồng loạt ngồi xổm nhà xí, sau khi đi ra lại cảm thấy khá thư thái sảng khoái, chỉ bất quá ba người cũng không có để trong lòng.
Buổi tối Hứa Ninh nằm ở trên kháng, cũng không có tiến vào trong không gian, bởi vì cô không có chuẩn bị hạt giống.
Cô nghĩ đợi ngày mốt đi chợ, cùng cha mẹ xin tiền đi chợ mua hạt giống rau.
Mặc dù lúc mới bắt đầu muốn ở trong không gian trồng dược liệu kiếm tiền, nhưng là hạt giống dược liệu không dễ mua, còn không bằng chờ trong nhà ổn định lại, cùng cha mẹ thẳng thắn, để cho cha mẹ giúp cô ở bên ngoài tìm hạt giống trở về.
Về phần nếu như người nhà biết cô có không gian có thể có chuyện gì không tốt hay không, cô ngược lại không có cảm thấy, bởi vì nếu là không có người trong nhà ủng hộ, cô phát hiện mình cái gì cũng không làm được, ít nhất hiện tại cô là làm không được, đầu tiên là làm thế nào để cho đồ vật trong không gian danh chính ngôn thuận lấy ra, mới là vấn đề lớn nhất.
Nếu cô thậm chí không thể tin tưởng gia đình mình, cô còn có thể tin tưởng ai trên thế giới này.
Trời vừa mới xám xịt, Hứa Ninh liền đứng lên rửa mặt, đây cũng là thói quen đã từng mấy chục năm dưỡng thành, bình thường dậy rất sớm, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo nấu cơm, sau đó chuẩn bị đi làm, dù sao mỗi buổi tối tan tầm thời gian cũng đã mười một giờ, trở về toàn thân mệt mỏi bủn rủn, bình thường cũng không buồn động đậy.
Bữa sáng nấu cháo hoa, thức ăn thừa và bánh bao hấp tối hôm qua.
Vừa dập lửa, cô liền nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó bà cụ xuất hiện ở cửa bếp, nhìn thấy Hứa Ninh tựa hồ đã làm xong điểm tâm, trong ánh mắt còn lộ ra một cỗ khϊếp sợ, tựa hồ cảm thấy cháu gái yếu ớt này rốt cục là thay đổi tính tình.
“Sao dậy sớm vậy? " Bà cụ vừa nói, vừa đi vào trong nhà xí.
Hứa Ninh cười cùng bà cụ chào hỏi một tiếng, "Ngủ không được liền dậy.”
Bà cụ cùng đi, Hứa Kiến Quân cùng Tần Tuyết Quyên cũng lần lượt đứng lên, khoảng sân nhỏ này trở nên náo nhiệt.
“Ninh Ninh, sao dậy sớm như vậy? Sức khỏe con không tốt, buổi sáng ngủ thêm một lát. "Hứa Kiến Quân đứng ở cửa phòng bếp lau mặt nói.
Hứa Ninh thấy người trong nhà đều đứng lên, mở nắp nồi chuẩn bị xới cơm.
"Con không sao, nằm cũng ngủ không được, mở to mắt cũng nhàm chán, hôm nay con cùng bà nội thái dưa muối, ngày mai đi chợ, cha cho con hai đồng được không?"
Bà cụ tuy rằng không phải là loại người nắm chặt tiền trong tay, nhưng cũng không cho phép người trong nhà tiêu tiền lung tung ở bên ngoài.
Hứa Kiến Quân vừa nghe, không nói không rằng từ trong túi quần móc ra một nắm tiền, bên trong mười đồng năm đồng đều có, buổi trưa ông phụ trách cơm nước ở đơn vị, Hứa Kiến Quân thỉnh thoảng cũng sẽ từ trên trấn mua chút đồ trở về, thường mang theo tiền lẻ bên mình.
Từ bên trong rút ra một tờ hai đồng đưa cho Hứa Ninh, sủng ái cười nói: "Cho, muốn ăn cái gì thì đi mua.”
"Dạ, cám ơn cha, cha muốn ăn cái gì, con mang về cho cha." Hứa Ninh nhận lấy tiền nói, thuận tiện còn lật qua lật lại nhìn hai lần, rất nhiều năm không có nhìn thấy tiền mặt mệnh giá hai đồng.
Hứa Kiến Quân lắc đầu: "Cha không cần, con tự mua đồ ăn đi.”
Bà cụ từ trong nhà xí đi ra, thấy một màn như vậy cũng không nói gì, nếu là trước kia khó tránh khỏi phải ở bên cạnh nhắc tới vài câu, nói cái gì đừng để cho Hứa Kiến Quân quá nuông chiều Hứa Ninh, bất quá hai ngày nay biểu hiện của Hứa Ninh làm cho bà cụ rất hài lòng, hơn nữa nói trong nhà cũng không phải không lấy ra được hai đồng này, bà cũng sẽ không ở bên cạnh nói chút lời khó nghe khiến người ta chê cười.
Tần Tuyết Quyên giúp dọn bàn ăn trong phòng chính, cùng Hứa Ninh bưng điểm tâm lên.
Không đợi Hứa Ninh ngồi xuống, liền nhìn thấy bên ngoài một bóng người cao lớn, làm cho Hứa Ninh kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
Cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được Tạ Tranh chỉ vài ngày sau khi trọng sinh không hề có sự chuẩn bị nào.
“Bà nội Vu, chú ba thím ba, bà ngoại bảo cháu đem khoai lang khô này đưa tới cho bà. " Tạ Tranh đưa khoai lang khô ố vàng cho Hứa Kiến Quân, quay đầu nhìn thấy Hứa Ninh vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, trong lòng khẽ động, sắc mặt cũng không hiện ra," Ninh Ninh khá hơn chút nào chưa?”
Hứa Ninh ngẩng đầu nhìn Tạ Tranh một cái, liền thấy đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của anh, giống như những ngôi sao và màu xanh ngọc lục bảo, toát ra một màu dịu dàng, khiến cô không thể thốt ra lời sắp đến bên miệng.
Hứa Kiến Quân thấy vậy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy con gái mình mấy ngày nay tâm tình không tốt là bởi vì bệnh, ở bên cạnh gọi Tạ Tranh: "Tiểu Tranh ăn sáng chưa? Chưa ăn có thể ăn ở đây, Ninh Ninh làm."
Tạ Tranh cũng không từ chối, rất khéo léo kéo một cái ghế xếp tới ngồi xuống trước bàn ăn, "Cháu lần đầu tiên nghe nói Ninh Ninh có thể nấu ăn, nhất định phải thử một lần."
Trước kia thỉnh thoảng ông Giang và bà Cao không ở nhà, Tạ Tranh đều tới nhà bọn họ ăn cơm.
Hứa Ninh thấy thế, yên lặng đi vào phòng bếp múc cho Tạ Tranh một chén cháo hoa.
Thật ra Tạ Tranh ở nhà đã ăn rồi, chẳng qua là muốn tiếp xúc với Hứa Ninh xem thử, có phải cô cũng sống lại như mình hay không.
Bây giờ nhìn lại, nó gần giống như những gì anh ấy đoán, dù sao thì anh ấy cũng biết rõ Hứa Ninh khi còn bé, dù sao họ cũng đã ở bên nhau hơn mười năm, tính cách của cô Tạ Tranh là rõ ràng nhất.
Hứa Ninh sao có thể biết nấu ăn, mặc dù không bị coi là ngốc bếp, nhưng nấu một bữa ăn ngon hầu như không có khả năng, bây giờ xem ra, Hứa Ninh này không phải là Hứa Ninh trước kia.
Nếu không phải Tạ Tranh chính mình là ngủ một giấc trọng sinh trở về, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ tới chuyện này.
Đời trước sở dĩ bảo mẫu trong nhà nói với anh về Hứa Ninh, không phải bởi vì Hứa Ninh lợi hại, mà là bởi vì cái chết thê thảm của Hứa Ninh, bị xe cán chết, sau khi anh nghe nói cũng gọi điện thoại hỏi thăm tin tức, nhận được tin tức là cả người là cô ấy đã bị xe cán nát đến không nhìn rõ mặt mũi ban đầu, tứ chi xương cốt đều bị đè gãy, ngực phủ tạng cũng hoàn toàn vỡ tan, ngay cả đầu còn bị tách ra khỏi cơ thể.
Tạ Tranh không biết Hứa Ninh trước khi chết đang suy nghĩ gì, nhưng anh lại hiểu được, trong lòng Hứa Ninh chính là một cô gái yếu ớt, cô sợ nhất chính là đau, ngay cả khi có vết rách da ở bất cứ đâu, cũng có thể làm cho hốc mắt cô đỏ hơn nửa ngày.
Một cô gái tính tình như vậy lại chết thảm như vậy, mặc dù Tạ Tranh vì thái độ của Hứa Ninh mà buồn bực, thậm chí căm hận, nhưng nghe tin cô ấy chết cũng không khỏi đau lòng.
Lặng lẽ đưa cháo và đũa cho Tạ Tranh, cô mới yên lặng ngồi xuống ăn sáng.