Ổn Định Bệnh Kiều

Chương 18.1: Oan gia ngõ hẹp

Trận khánh công yến này bắt đầu từ lúc hoàng hôn vẫn luôn liên tục đến khi trăng lên đầu cành liễu.

Cố Nhàn uống xong rượu dung nhan vẫn luôn thanh tuấn nhìn sơ qua có chút chí khí không kềm chế được. Nện bước yên tĩnh như mây, một đôi mắt điềm đạm như mực, khóe miệng cười nhạt như chước xuân phong.

Hắn đang ở cùng mấy cái đại thần chuyện trò vui vẻ.

Sở Nhiễm đột nhiên cảm thấy có một cổ hàn ý từ bên cạnh dâng lên, nàng ngẩng đầu thấy làm người nàng nhút nhát.

Hắn như thế nào cũng ở đây? Hắn là người nào?

Sở Nhiễm nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng thu tầm mắt, tận lực làm chính mình không cần có vẻ hoảng loạn như vậy.

Biểu tình nam tử kia khó lường mà nhìn nàng.

Sở Nhiễm bị hắn xem đến phía sau lưng lạnh cả người.

Hắn nhìn nàng im lặng không nói…

Nàng cũng nhìn hắn không nói lời nào…

Đột nhiên nam tử hướng nàng đi tới.

Sở Nhiễm khẩn trương nắm chặt bầu rượu.

Nam tử đi đến bên cạnh Cố Nhàn nhấp một chút rượu trong chén.

Thanh âm lạnh lẽo đột ngột mà vang lên: “Chúc mừng ngũ hoàng huynh chiến thắng trở về, lại lập kỳ công”.

Cố Nhàn đáp lễ hắn một ly: “Tạ, Thất hoàng đệ”.

Nam tử này là Thất hoàng tử, Trạch Minh Vương Cố Thiên Ngự.

Sở Nhiễm đột nhiên hít một hơi khí lạnh, chính mình cư nhiên là Thất hoàng tử mật thám xếp vào ở bên người Cố Nhàn, thật là tìm đường chết a!

Sở Nhiễm co rúm lại thân mình tránh ở phía sau Cố Nhàn, cô cực lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.

Cố Thiên Ngự mở miệng nói: “Ngũ hoàng huynh thật là diễm phúc không ngừng, đến chỗ nào đều có mỹ nhân phục vụ”

“Thật danh sĩ, đương phong lưu cũng”

Cố Nhàn không có chút khiêm tốn, uống một ngụm rượu. Sau đó hắn liền đem chén rượu buông xuống, có chút lười biếng mà dựa vào ghế, tay phải chống cằm, nhìn thoáng qua Sở Nhiễm cười đến càng ngày càng ái muội.

Sở Nhiễm lúc này hận không thể mạnh bạo đánh ngất hắn, đừng nhìn nàng.

“Bang ——” tinh mỹ chén rượu rơi xuống mặt đất vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nàng cả kinh cả người và bên trong tâm đều run lên.

Đánh nát một chén rượu không có việc gì, có việc chính là người đã đánh nát chén rượu. Tất cả ánh mắt mọi người tập trung ở trên bàn tay đã đổ máu của Cố Thiên Ngự.

Cố Thiên Ngự từ từ thở dài một hơi: “Bỗng nhiên thành đồ vật đả thương người, đáng tiếc một ly rượu ngon”.

Tỳ nữ phía sau Cố Thiên Ngự kinh hoảng bất an mà quỳ xuống, thỉnh nói: “Là nô tỳ hầu hạ không chu toàn, thỉnh Vương gia dời bước, nô tỳ liền thỉnh đại phu giúp Vương gia xử lý miệng vết thương.”

Trong đại điện cứng họng không tiếng động, tất cả đều lặng im chờ đợi Trạch Minh Vương lên tiếng.

“Không cần.” Cố Thiên Ngự thanh âm không giống mới vừa rồi thanh đạm. Hắn đối với Cố Nhàn nói: “Không quá đáng ngại, có thể hay không thỉnh tỳ nữ bên người ngũ hoàng huynh giúp bổn vương băng bó một chút?”Lời vừa nói ra, tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh. Ý tứ lời nói mặc cho ai đều có thể nghe ra được.

Tỳ nữ kia chạy nhanh nói: “Nô tỳ hiểu một ít kỳ hoàng chi thuật, vẫn là làm nô tỳ vì Vương gia xử lý đi.”

Cố Thiên Ngự gom lại ngón tay, vết thương bị chén rượu cắt qua tiếp tục chảy ra máu, thanh âm hắn lạnh hơn: “Chỉ bằng ngươi ti tiện thân phận cũng có tư cách chạm vào bổn vương?”