Chương 5.1: Bị nhốt một ngày
Sở Nhiễm bị Cố Nhàn bắt cóc đi vòng qua sân cỏ dại. Qua mấy góc tường thấp, đi tới một chỗ sương phòng thấp bé cũ nát. Quanh năm nơi đó không thấy ánh mặt trời vừa tối tăm ẩm ướt, sơn tường đã bóc ra sót lại một số chỗ gập ghềnh.
Đi vào sương phòng, cửa lớn bị đóng lại, Sở Nhiễm bị đè ở trên cửa.
Tay Cố Nhàn ấn vào da thịt tuyết trắng tinh tế của nàng. Ngón tay đâm thủng da thịt nàng, bẻ gãy xương sườn nàng, sờ soạng tới vị trí trái tim thiếu nữ.
Sắc mặt Sở Nhiễm trắng như tuyết, máu tươi từ ngực nàng trào ra. Nàng cảm nhận được vô hạn đau đớn, sinh mệnh từ từ trôi đi. Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Cố Nhàn cũng không thể tốt hơn so với nàng. Mặt hắn trắng bệch, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm ngực nàng. Tay hắn run nhè nhẹ.
Hắn hiển nhiên không bình thường.
Nam nhân đáng giận này, hắn suy nghĩ thời điểm làm chết nàng. Sao hắn lại có thể khổ sở giống nàng?
Sở Nhiễm ngữ điệu mềm mại chịu đau nhẹ giọng: "Vương gia!" . Không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.
Thấy hắn không có phản ứng, Sở Nhiễm lại kêu một tiếng: “Ca ca!”
Cố Nhàn cúi đầu, không hề chớp mắt nhìn nàng. Tay vẫn cứ đặt ở chỗ trái tim nàng.
Đầu ngón tay hắn cảm nhận được dòng máu ấm áp và trái tim mỏng manh của Sở Nhiễm. Chỉ cần lại sâu một chút thì hắn là có thể gϊếŧ nàng.
Mạng Sở Nhiễm còn ở trên tay kẻ điên này. Nàng không thể từ bỏ, tiếp tục nói với hắn: “Ca ca, ta đau quá”.
Sắc mặt Cố Nhàn khẽ nhúc nhích nhìn nàng. Nàng thật là xinh đẹp, khuôn mặt như nước mùa xuân tương phùng, môi như hoa khai sáng diễm. Máu trên ngực càng khiến nàng mỹ lệ, sinh ra một loại quyến rũ cảm giác đi mê hoặc hắn. Cố Nhàn nâng cằm nhìn nàng mà không nói lời nào.
Nàng vẫn duy trì tư thế bất động đứng thẳng. Làm tốt chuẩn bị, nghênh đón tất cả sự việc ngoài ý muốn. Nhưng thực yên tĩnh, cái gì cũng không có.
Cố Nhàn cảm thấy loại cảm giác đầu đau muốn nứt ra này lại tới nữa. Hắn buông Sở Nhiễm ra, ôm đầu ngồi một góc. Hắn đem chính mình chôn giấu ở chỗ tối.
Sở Nhiễm nhìn tình huống đột phát này, có chút cử chỉ vô thố.
Hắn có chút không khoẻ mà cử động. Chậm rãi ngẩng đầu, khàn giọng nhả ra hai chữ : “Đi ra ngoài.”
Xem ra Cố Nhàn còn không có điên khùng tới cực điểm, hắn lý trí vẫn còn.
Sở Nhiễm muốn chạy nhưng ngực đau đến nỗi làm nàng không dậy nổi.
Chính là thở dốc trong nháy mắt, Cố Nhàn lại lao tới. Cúi người hướng nàng đè lên, hôn lấy môi nàng mà trực tiếp cắn phá. Lưỡi hắn liếʍ cắn, đè ép đi vào. Ở trong khoang miệng thiếu nữ mềm ấm mà đột phá. Hắn tạo nên một đoàn lửa nóng, cùng với mùi máu tươi.