Ổn Định Bệnh Kiều

Chương 3.1: Kinh hoảng thất thố

Chương 3.1: Kinh hoảng thất thố

Mùi hoa mãn kính trải dọc theo đường đi, khúc sân lạnh lẽo không giống thường có người ở, trong viện số lượng hạ nhân cũng cực nhỏ.

Cố Nhàn ngồi ở phía trên, mắt đen hẹp dài, phiếm mắt hơi có tia sáng giống như màu đen của đá quý. Mày kiếm như được vẽ bằng nét bút. Cái mũi tinh xảo vừa cao vừa thẳng, độ dày của môi gãi đúng chỗ ngứa, mặc một thân màu tím xiêm y. Tóc đen dài đến eo dùng trân ngọc cố định, trên trán rũ xuống vài sợi tóc.

Nhìn thấy nàng, Cố Nhàn có chút nghi hoặc tiện đà hỏi: "Đây là tiểu cô nương kia?".

Vịnh Mai gật đầu: "Đúng vậy, Vương gia. Sở cô nương chắc là không có gì đáng ngại.”

Cố Nhàn hỏi: “Ngươi tên là gì? Có người nhà ở kinh thành không?".

Sở Nhiễm tiến vào liền trộm nhìn thoáng qua ngồi ở trên cao Cố Nhàn. Não nàng hỗn độn, hô hấp không tự giác ngừng lại. Nàng liền cuối đầu, thật dài lông mi vừa lúc che lại sự hoảng loạn trong mắt, có chút nơm nớp lo sợ mà nói: "Thảo dân tên Sở Nhiễm, ở kinh thành không có người nhà". Nói xong câu đó, tay nàng chậm rãi rút lên.

Cố Nhàn hướng nàng đi tới. Tiếng bước chân kia làm nàng càng ngày càng sợ hãi...Thân ảnh thon dài đi đến trước mặt nàng chậm rãi đem nàng bao phủ. Cố Nhàn ngồi xổm xuống dưới, sau đó nhéo khuôn mặt nàng.

Sở Nhiễm giống như không khống chế được chính mình đầy mặt khϊếp sợ. Nhịn không được bắt đầu run rẩy. Hắn véo mặt nàng nhưng nàng cũng không dám động. Nàng nhận ra gương mặt này, đây quả thực là chính mình ác mộng.

Tim Sở Nhiễm nhảy bang bang, giống như quên mất hô hấp, đầu trống rỗng, thân mình mềm xuống. Bên hông tức thì bị một bàn tay vòng lấy, một tay kia nắm lấy cằm nàng khiến cho nàng ngẩng đầu.

Ánh mắt hắn thanh lãnh nhìn chằm chằm nàng.

Sau một lúc lâu im lặng, Cố Nhàn nói: “Vậy ngươi liền lưu lại đi”.

Nàng quay đầu đi không nói lời nào, trong lòng vạn phần kinh ngạc, nắm tay nho nhỏ bị nàng siết đến gắt gao.

Cố Nhàn thấy nàng không có phản ứng, hỏi: “Như thế nào không muốn?”.

Bỗng dưng, nàng ngẩng đầu lên. Cố Nhàn thấy được nàng đôi mắt, đó là một đôi mắt rất đen không có một chút ít ánh sáng.

Là ảo giác sao? Cố Nhàn rõ ràng thấy được địch ý ở cặp mắt kia, giữa mày lại có một cổ nồng đậm lệ khí hỗn loạn.

Không đợi hắn nghĩ lại, thiếu nữ liền ngã vào trong lòng ngực hắn. Trên người nàng là áo xanh vừa rồi thay còn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.