Những người lần đầu tiếp xúc với nó đều cảm thấy rất mới lạ, cho dù tận thế trước tận thế cũng không có người máy thông minh như vậy.
“Được rồi, có cần mua thêm đồ vệ sinh cá nhân không?”
Tô Thanh Thanh lấy ra một ít tinh hạch đưa cho người máy: “Phiền bạn cho tôi bốn bộ đồ vệ sinh cá nhân, cùng hai cái chăn dày.”
Người máy đưa tay cầm lấy số tinh hạch phải thu : "Được, phòng đã chuẩn bị xong rồi."
Tô Thanh Thanh hướng tới hai người Trần Húc gật gật đầu, lại quay ra nói lời cảm ơn với Miêu Tuệ Tuệ, mới mang theo người nhà đi về phòng của chính mình.
“Đi thôi, tôi sẽ đưa hai người đi xem phòng ở, trấn nhỏ này tạm thời còn dư lại bảy căn phòng, hai người có thể tùy tiện chọn lựa.” Miêu Tuệ Tuệ nói vơi hai người Trần Húc.
Hai người Trần Húc yên lặng đi theo phía sau, bọn họ đã không biết nên dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt tâm tình của mình.
Bọn họ thậm chí bắt đầu hoài nghi khung cảnh này rốt cuộc là hiện thực hay là cảnh trong mơ.
Cửa phòng mở ra, hai người cho dù cũng coi như gặp qua nhiều “Việc đời”, nhưng trong lòng cảm thấy đang chịu chấn động cực mạnh.
Đặc biệt là thời điểm khi nghe được Miêu Tuệ Tuệ nói trong phòng có nước ấm 24/7.
Lưu Đông nhịn không được vọt tới nhà vệ sinh mở vòi nước, đợi một lucs, thanh âm của anh ta đều có chút run rẩy: “Lão Trần, thật sự, thật là nước ấm.”
“Thế nào, trấn nhỏ của tôi có vẻ rất tuyệt đúng không?” Miêu Tuệ Tuệ cười nói.
“Nơi này, rốt cuộc là địa phương nào, mấy thứ này… Vì cái gì?” Trần Húc có chút nói năng lộn xộn, nhưng Miêu Tuệ Tuệ vẫn là nghe đã hiểu.
“Nơi này là trấn nhỏ Hy Vọng, ước nguyện ban đầu của trấn nhỏ, chính là có thể mang tới sự hy vọng cho tận thế.”
“Hy vọng.” Hai từ này mọi người đã nói tới rất nhiều, như thể chỉ cần nói ra hai chữ này cuộc sống sẽ dễ dàng hơn chút ít. Nhưng tất cả mọi người đểu biết, cái từ ngữ này có bao nhiêu xa vời, đến bây giờ Trần Húc mới có thể hiểu được một chút.
“Đi thôi, chúng ta đi về trước đi tìm lão Hàn.” Trần Húc nói với Lưu Đông.
Những người trên xe mini bus đang hồi hộp chờ đợi.
"Sao bọn họ còn chưa trở lại? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?"
"Chắc là không..."
"Tôi đã về, tôi đã về!"
Bước chân của Trần Húc và Lưu Đông rất nhanh, không bao lâu đã đi đến bên cạnh chiếc xe.
Miêu Tuệ Tuệ không có đi theo bọn họ lại đây, bởi vì đến vừa mới nàng mới phát hiện chính mình trên người cư nhiên còn ăn mặc áo ngủ, làm trấn trưởng, thật sự là quá không thể thống, chạy nhanh đỏ mặt trở về thay quần áo đi.