Chương 59
Sau khi vua Càn Longđi rồi, Tiêu Kiếm quay về phòng, bắt đầu sắp xếp hành trang của mình,
định cáo biệt mọi người ra đi. Yến Tử biết được chuyện đó, xông vào
phòng Tiêu Kiếm, giật túi hành trang lại.
- Tôi không cho phép anh đi, không cho phép!
Mọi người nghe to tiếng, vội kéo nhau vào, Nhĩ Khang hỏi:
- Tiêu Kiếm anh có suy nghĩ kỹ càng chưa mà định bỏ bọn này đi vậy?
Tiêu Kiếm lắc đầu nói:
- Bây giờ đại cuộc đã định, tôi trở nên thừa. Mọi người hãy quay lại vị trí cũ của mình vậy.
Yến Tử trợn mắt:
- Anh nói vậy là sao? Ai nói là anh thừa, anh là anh của em mà. Vả lại,
bọn này mặc dù không đi ngay đến Đại Lý. Nhưng Hoàng a ma đã chấp nhận
rồi, mùa xuân năm tới bọn này cũng sẽ đến đó mà. Vì vậy, tốt hơn anh nên theo bọn này về Bắc Kinh rồi sang năm chúng mình sẽ cùng đến Đại Lý
được chứ?
Tiêu Kiếm vẫn nói:
- Các người đã quyết định trở về Bắc Kinh thì tôi thấy tốt nhất nên chia tay ở đây.
Yến Tử lắc đầu.
- Không được, không được! Anh còn chưa dạy em món Phương gia kiếm pháp,
còn chưa dạy em cách học thành ngữ. Em không thể ngu dốt mãi, mà muốn
phải là người uyên bác, mỗi khi có ai hỏi đến là có thể mở miệng thành
văn, lúc đó em mới chia tay với anh được.
Tiêu Kiếm ngẩn lên nhìn Yến Tử.
- Yến Tử, tìm được em, thấy em sống yên ổn, vui vẻ là anh cảm thấy an
lòng rồi. Hãy tin anh, chuyện anh rời em lúc này là một kết thúc tốt đẹp nhất rồi. Bây giờ anh cần phải đi thật xa là cách duy nhất, phiêu nhiêu viễn xứ!
Yến Tử nói:
- Không được, không được, anh... phiêu diêu xa lắc như vậy... em làm sao tìm?
Nhĩ Khang bước tới vỗ vai Tiêu Kiếm:
- Bạn bè ở đây ai cũng quý anh, cộng thêm cô em gái Yến Tử. Vậy mà chưa
đủ để cầm chân anh lại ư? Nghe anh nói mấy câu vừa rồi với hoàng thượng
tôi đã cảm động vô cùng. Anh là người trí tuệ khí thái, là người biết
khoan dung. So với anh, chúng tôi thật nhỏ bé chẳng ra gì cả. Tiêu Kiếm! Được một người bạn quý như anh, thật tình tôi chẳng muốn chia tay tí
nào cả.
Nhĩ Khang thành khẩn nói, Tiêu Kiếm còn chưa biết xử lý sao thì Tử Vy đã tiếp lời.
- Tôi cũng vậy, tôi muốn anh ở lại với chúng tôi.
Vĩnh Kỳ chân thành.
- Tiêu Kiếm! Hoàng a ma cũng đã nói rồi, chuyện quay về cung là chỉ để
làm hôn lễ cho bọn tôi. Chẳng lẽ ngay cả lễ cưới của cô em gái anh, anh
cũng không dự? Nếu không có mặt anh chắc chắn là Yến Tử không vui đâu.
Yến Tử nghe vậy gật đầu.
- Vâng vâng. Nếu không có Tiêu Kiếm dự thì em sẽ không làm lễ cưới, không lấy ai cả.
Vĩnh Kỳ trợn mắt:
- Em không làm vợ anh?
Nhưng Tiêu Kiếm chỉ nói gọn.
- Tôi đi rồi, các người có thể yên tâm hơn.
Nhĩ Khang nói:
- Hiện giờ tôi đã rất yên tâm, tôi hết sức thành khẩn muốn anh theo bọn
tôi về Bắc Kinh lần này. Căn phòng ở Hội Tân lầu lúc nào cũng để trống
chờ anh. Anh đến đấy, chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên.
Yến Tử hét:
- Nhưng tại sao anh lại không chịu theo bọn này đến Bắc Kinh chứ? Chẳng
lẽ em có Hoàng a ma là không được có anh. Nếu bắt em chọn một trong hai
thôi, thì thôi em sẽ theo anh đến Đại Lý vậy.
Vĩnh Kỳ can thiệp.
- Yến Tử, không được đổi ý như thế.
- Cái gì mà “điếc” với không điếc! Em quyết định không chia tay với ông anh em được không?
Yến Tử giận dữ nhìn Tiêu Kiếm đáp.
- Anh là anh gì mà kỳ cục vậy? Thế này hẳn là nói chỉ để gạt tôi mà thôi. Thôi được, anh muốn đi thì cứ đi, đừng có lo lắng gì cho tôi cả. Sau
này khi sử dụng kim bài hết hiệu lực rồi, tôi mà bị Hoàng a ma chặt đầu
cũng kệ tôi, như vậy hẳn là anh sẽ vui lắm.
Yến Tử nói xong, nước mắt chảy dài, bỏ đi ra ngoài, Tiêu Kiếm gọi với theo.
- Yến Tử! Yến Tử! Đừng có giận mà.
Yến Tử không quay lại nói:
- Sao lại không giận? Tôi giận đấy, giận đấy! giận run cả người, giận chết đi được.
Tiêu Kiếm chẳng còn cách nào khác hơn chịu thua:
- Thôi được! Thôi được! anh chịu thua anh nghe em. Anh sẽ theo mọi người
về Bắc Kinh! Anh chẳng sai khiến được ai thì anh thua vậy. Anh sẽ là
người của đất nước này, và từ nay, anh sẽ quên cả thân mình, không biết
mình là ai nữa.
Yến Tử nghe vậy, đứng lại cười lớn.
- Ha
ha! Vậy mới vui chứ? Từ đây về sau sẽ khôeng có gì phải lo cả. Có thể
bay bổng đến đâu cũng được. Ta sẽ không còn gặp vận xui, ví dù ở trong
cung có cả bầy chuộc cống đi nữa, ta cũng không sợ.
Nói xong Yến Tử quay lại ôm vai Tiêu Kiếm.
- Tiêu Kiếm! anh đúng là ông anh tuyệt nhất trên cõi đời này.
Tiêu Kiếm nhìn Yến Tử lắc đầu rồi cười. Mọi người cũng bị lấy cái vui của Yến Tử.
o O o
Qua ngày hôm sau, đoàn người theo vua Càn Long quay về Bắc Kinh. Cờ xí rập
trời. Hai chiếc xe ngựa lớn dưới sự hộ tống của đám lính ngự lâm quân
thẳng tiến về phía trước. Chiếc xe trước là của vua, chiếc sau là của
đám bạn Yến Tử, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, Liễu Thanh, Tiêu Kiếm thì cỡi ngựa
theo sau. Còn vua Càn Long thì ngồi chung với Yến Tử và Tử Vy.
Vua có vẻ thật vui nói:
- Vui thật! bây giờ hai con đã ở cạnh ta, giống như những ngày đi tuần
tra lần trước. Thật là hạnh phúc, ta nghĩ từ đây về sau, chúng ta cần
trân trọng những khoảng khắc thế này. Ðừng có bao giờ để có những chuyện không hay xảy ra nữa.
Yến Tử nói:
- Vậy thì từ đây về sau, Hoàng a ma đừng có đem cái chuyện chém đầu ra dọa tụi con nữa, tụi con sợ phát khϊếp chuyện đó.
Vua Càn Long ra điều kiện.
- Nhưng từ đây về sau, các con cũng đừng giúp cung phi của ta trốn chạy nữa, điều đó đối với ta cũng đâu phải nhẹ nhàng.
Tử Vy nói:
- Nhưng tại sao vua đã có vợ rồi, bày đặt chi chuyện bà phi này bà phi nọ, có phải là phức tạp lắm không?
Vua Càn Long nhìn hai ngưòi cười lớn.
- Ồ, các ngưòi sao nhiều chuyện thế. Ngay cả chuyện ta có cung phi cũng
không hài lòng, thế này thì nguy rồi, có lẽ rồi ta sẽ bị hai cô “cát cát dân dã” này kiểm soát đây.
Yến Tử và Tử Vy nghe vậy không nín được cười, Tử Vy nhân dịp vua vui nói:
- Bẩm lão gia, con có chuyện này bẩm tấu cùng lão gia. mấy hôm trước trên đường đi, con đã tự ý gã Kim Tỏa cho Liễu Thanh rồi. Vì vậy con nghĩ,
thôi thì không cần cho nó trở vào cung nữa, như vậy miễn chuyện thủ tục
ra vào cung. Con định khi vừa đến Bắc Kinh, thì cho nó xuống xe theo
Liễu Thanh và Liễu Hồng về Hội Tân Quán luôn, lão gia thấy thế nào.
Vua Càn Long ngạc nhiên, nhưng rồi nói với Kim Tỏa.
- Vậy ư, vậy thì ta chúc mừng ngươi, nhưng mà hình như ta nhớ không lầm
lúc tuần tra kỳ trước khi Tử Vy bị trọng thương đã hứa gả Kim Tỏa cho
Nhĩ Khang rồi, vậy sao bây giờ...
Kim Tỏa đỏ mặt nói:
- Chuyện này xin lão gia hỏi tiểu thơ con ạ!
Tử Vy nghe vậy nói:
- Vâng hôm đó con có hứa vì nghĩ mình sẽ không sống được bao lâu nữa,
nhưng rồi sau đó con và Nhĩ Khang đều thấy Kim Tỏa có quyền quyết định
hạnh phúc riêng của mình. Cô ấy là một người hoàn toàn độc lập nên có
quyền chọn lựa cuộc hôn nhân mà mình ưa thích, con đã hủy bỏ lời hứa
trên.
Vua Càn Long ngạc nhiên, cảm thấy điều Tử Vy nói vô cùng mới mẻ hỏi:
- Có quyền chọn lựa hôn nhân ư? Điều đó ta thấy chỉ có trong một thế giới lý tưởng, nhưng thôi ta thấy các ngươi quả là đa đoan. Trên đường chạy
trốn vừa phải né tránh quan binh truy tìm vừa phải đánh nhau, bệnh hoạn
rồi bị thương, vậy mà trên đường cứ gặp chuyện gì bất bình là ra tay can thiệp, rồi kết giao bạn bè, nhìn anh nhìn em, thế mà vẫn có thì giờ tổ
chức lễ cưới nữa, quả là đã làm nhiều chuyện không dễ.
Yến Tử gật đầu thừa nhận.
- Vâng, bọn con cực lắm đấy.
Vua Càn Long quay sang Kim Tỏa nói:
- Nhưng mà đừng lo, Kim Tỏa này, khi nào về đến Bắc Kinh ta sẽ nói với
lệnh phi cho ngươi một số của cải, ngươi theo hầu Tử Vy bao nhiêu năm
nay cũng có nhiều công lao lắm.
Kim Tỏa mừng rỡ:
- Con không dám, xin đa tạ lão gia!
Vua Càn Long cười:
- Cái gì mà không dám! Thôi được rồi, Tử Vy, Yến Tử hai đứa hát một bài hát cho trẫm nghe xem, lâu quá chẳng được các con hát.
Tử Vy vui vẻ nói.
- Vâng, vậy thì con xin hát bài khi núi đã mòn.
Thế là cả ba cô cất giọng cùng hát.
Khi núi đã mòn, khi sông không còn chảy
Thời gian đã ngừng trôi, đêm ngày không còn rõ.
Khi vạn vật trên đời, đã đi vào hư vô.
Anh và em vẫn còn bên nhau
Mãi mãi bên nhau không chia cắt
Vì tình yêu của anh, là tất cả cuộc đời em...
Tiếng hát vang ra cả bên ngoài, khiến Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, Tiêu Kiếm, Liễu
Thanh nhìn nhau, họ cũng thấy vui. Nhĩ Khang không giằn lòng được, giục
ngựa đến tận Tiêu Kiếm nói:
- Đấy anh có nghe thấy không, những âm thanh hạnh phúc, họ đã hát với cả tấm lòng, cuộc đời có gì đẹp hơn phải không?
Tiêu Kiếm gật gù.
- Vâng, tôi hiểu! Tôi biết điều gì đang xảy ra, hãy yên tâm tôi không bao giờ cắt đứt nguồn hạnh phúc đó.
Nhĩ Khang cười.
- Hạnh phúc nào phải riêng cho một ai, ta vẫn có thể cùng hưởng kia mà.
Tiêu Kiếm nghe vậy có vẻ nghĩ ngợi, cuộc đời nào có đơn giản, có rất nhiều
sự việc đâu thể cười xòa la xóa đi. Dù có muốn quên hay không nghĩ đến,
nó vẫn còn đó. Tiêu Kiếm nghĩ đến cha mẹ mà lòng nhói đau, nhưng ông
trời hình như không thuận theo ý người. Bàn cờ đã được sắp lại, các bước đi không còn thắng theo ý chàng nữa, mà nó chỉ dẫn đến nước hòa, có
muốn thế nào cũng khó mà lật ngược thế cờ được, thiên đã định và nhân
khó thắng thiên, mỗi con người chỉ là một con cờ của tạo hóa.
Ðang lúc đó, Vĩnh Kỳ cũng giục ngựa đến.
- Này này, hai người nói gì mà có vẽ vui như vậy?
Nhĩ Khang chỉ nói:
- Nghe họ hát, tôi cảm thấy chỉ có tiếng hát là đẹp nhất trên cõi đời.
Vĩnh Kỳ tán đồng ngay.
- Còn phải nói, vậy thì chúng ta cũng cất tiếng hát hòa âm với họ đi.
Và thế là đoàn người, đoàn xe tiến trước trong tiếng hát vồn vã.
o O o
Cuối cùng mọi người cũng về đến Bắc Kinh. Ðoàn người thẳng tiến đến cửa cung rộng mở, Tử Vy và Yến Tử trở lại Thấu Phương Trai.
Lệnh phi và Tịnh Nhi được tin vội vàng ra đón, Tiểu Đặng, Tiểu Trác Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà thì đứng sẵn dưới sân chờ, mọi người đều hồi hộp.
- Họ đến rồi, về đến rồi kìa!
Lúc đó vua Càn Long, Tử Vy và Yến Tử vừa vào đến khuôn viên vua nói:
- Cuối cùng rồi cũng về đến nhà.
Tiểu Đặng, Tiểu Trác, Minh Nguyệt, Thể Hà cùng đám cung nữ quỳ xuống hô.
- Kính bẩm cát cát bọn nô tài xin tham kiến cát cát. Hai vị cát cát thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế.
Yến Tử trông thấy đám nô tài thân yêu của mình, không câu nệ gì cả, chạy ào đến kéo lên nói:
- Sao các ngươi chẳng nghe lời gì cả, ta đã bảo là không được quỳ trước
mặt ta. Đứng lên, đứng lên! Để ta nhìn xem các ngươi mập ốm thế nào.
Thể Hà nghẹn giọng nói:
- Bọn em nhớ cát cát gần chết.
Tiểu Đặng thì nói:
- Con suốt ngày cầu nguyện cho hai vị cát cát.
Minh Nguyệt chỉ nói:
- Ngày ngày con lau quét nhà thật sạch, chờ cát cát quay về.
Tiểu Trác nói:
- Sự mong đợi của chúng ta nào có hoài công cuối cùng rồi cát cát cũng quay về.
Sự vồn vã của đám a đầu, thái giám làm Tử Vy và Yến Tử rưng rưng nước mắt. Lệnh phi bước tới, nắm lấy tay Tử Vy và Yến Tử thân thiết.
-
Cuối cùng rồi các con cũng quay về, ta ngày ngày niệm kinh mong các on
bình an. Thật không ngờ chuyện lại hiển linh vậy, có điều các con có vẻ
gầy đi nhiều đấy nhé... lần này ra đi chắc gặp nhiều gian khổ. Nghe nói
đứa thì rơi xuống vực, đứa té xe, đứa bệnh nặng... À! Tử Vy mắt con thế
nào đưa ta xem?
Tử Vy xà vào lòng lệnh phi nghẹn giọng nói:
- Nương nương! Được nương nương yêu quan tâm thế này, con có bệnh cũng sớm lành bệnh, đâu có dám để nương nương lo lắng.
Yến Tử thấy Tịnh Nhi bỏ lệnh phi chạy ngay đến Tịnh Nhi.
- Tịnh Nhi này, ta báo cho mi biết một tin vui nhé, bây giờ ta đã có anh, ta không phải là đứa mồ côi nữa. Ông anh ta tên là Tiêu Kiếm, là một
người văn võ song toàn, một con người vĩ đại hết sức.
Tịnh Nhi cảm động nói:
- Thủng thẳng kể cho tôi nghe nào, tôi nghĩ các người hẳn đã làm nên
nhiều chuyện long trời lở đất nữa phải không? Tôi thật ái mộ quý vị vô
cùng, không biết đến bao giờ tôi mới được như quý vị.
Tử Vy nhìn Tịnh Nhi thân thiết.
- Tịnh Nhi này, tôi có thể xác định một cách chắc chắn với bạn là dù bạn
có hay không cùng bọn này thì bạn vẫn là người trong cuộc. Đó là một sự
thật không có gì thay đổi cả, bởi vì trong cuộc đời này chúng ta là
người đã đem thân mình hòa với dòng chảy của lịch sử, viết nên lịch sử
cơ mà.
Ngay lúc đó mọi người mới nhớ đến Kim Tỏa, lệnh phi hỏi:
- Còn a đầu Kim Tỏa đâu, có sao không?
Vua Càn Long lên tiếng.
- Đừng lo, chẳng những nó chẳng sao mà còn có chồng rồi. Bây giờ đã là bà chủ quán Hội Tân lầu đấy, nàng chuẩn bị đồ sính lễ cho nó đi.
Lệnh phi ngạc nhiên.
- Lấy chồng rồi à.
Vua Càn Long đáp:
- Phải, bọn nhỏ bây giờ giỏi thật, vừa lo chạy trốn mà vẫn có thể ra tay
nghĩa hiệp thấy chuyện bất bình không tha. Cái gì cũng can dự, cứu người khỏi bị thiêu sống, cứu trẻ không bị bóc lột... làm đến độ từ Bắc Kinh
đến Nam Dương đâu đâu cũng nghe mọi người khen ngợi chuyện cát cát dân
dã. Trẫm thấy bây giờ mà chém đầu bọn họ e là cả đất nước này được tin
sẽ nổ tung đấy.
Lệnh phi càng nghe càng ngạc nhiên, nhìn Tử Vy và Yến Tử.
- Thật vậy ư? Vậy thì lúc nào rảnh, phải đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho ta nghe đấy.
Tử Vy e thẹn.
- Vâng.
Vua Càn Long nháy mắt với lệnh phi:
- Thôi chúng ta về vậy, để chúng nó nghỉ ngơi các người còn phải sang Từ Ninh cung thỉnh an thái hậu nữa đấy!
Tử Vy và Yến Tử nghe đến hai chữ thái hậu là tái mặt nhưng Tịnh Nhi lại cười nói:
- Tôi cũng về Từ Ninh cung chờ hai người. Ðừng sợ lão phật gia bây giờ
không dữ như lúc trước đâu. Người thấy hoàng thượng yêu quý thương nhớ
hai người như vậy, lòng cũng đã dịu. Vả lại từ lúc cung đình vắng bóng
hai người, mọi thứ như đóng băng chẳng còn sinh khí nữa, nên người đã
chấp nhận. Nếu không làm gì Thấu Phương Trai còn trống mà chờ hai người
quay về.
Thể Hà và Minh Nguyệt nhìn nhau ra hiệu, thế là tất cả đám a đầu đùn tới nâng Yến Tử và Tử Vy lên hét:
- Cát cát về rồi, cát cát về rồi!
Yến Tử và Tử Vy thích chí cười lớn mặc cho đám a đầu đưa mình về phòng. Vua Càn Long cũng cười nói theo.
- Trẫm cho phép tứ đây về sau Thấu Phương Trai này được sinh hoạt thoải
mái, không cần giữ gìn phép tắc khuôn khổ gì cả. Trẫm thấy được sống vui vẻ là điều quý nhất trên đời, phép tắc không nên đi vào đời sống riêng
tư.
Tử Vy, Yến Tử nghe vậy nói to:
- Xin tạ ơn hoàng thượng. Hoàng a ma vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Vào đến phòng, Tiểu Đặng vội nói:
- Bẩm cát cát, nô tài xin khấu kiến cát cát.
Đám nô tài còn lại thấy vậy làm theo, Tử Vy ngạc nhiên.
- Tại sao các ngươi phải khấu kiến? không cần, không cần!
Yến Tử cũng hét:
- Ai cho phép các ngươi làm vậy? Đứng lên! Không đứng lên ta phạt đó.
Tiểu Đặng Tử vẫn quỳ yên nói:
- Bẩm hai vị cát cát, ngoài chuyện dập đầu khấu kiến ra bọn em không biết phải diễn đạt tình cảm vui mừng của mình thế nào. Mấy hôm trước, Thấu
Phương Trai chẳng có các vị nó buồn tẻ làm sao, bọn nô tài phải niệm
kinh van vái mỗi ngày. Bây giờ các cát cát đã quay về, bọn nô tài ngu
quá chẳng biết nói lời hoa mỹ để vui mừng nên chỉ biết dập đầu thôi.
- Vâng, vâng, vâng! bọn nô tài dập đầu để van nài cát cát từ đây đừng để
bọn nô tài đứng tim nữa. Cát cát bỏ đi làm bọn nô tài bơ vơ.
-
Không chỉ có bọn nô tài buồn mà cả hoàng thượng cũng thường đến Thấu
Phương Trai. Mỗi lần đến đều ngồi ở đây, bọn nô tài pha trà ra người chỉ ngồi trầm ngâm không uống. Người như gởi hồn đâu đâu vậy.
Hết người này nói đến người khác nói cuối cùng cả đám cùng hô to.
- Rất mừng khi thấy các cát cát quay về, cát cát thiên tuế, thiên thiên tuế.
Tử Vy và Yến Tử cảm động đến ứa nước mắt. Tử Vy dụi mắt rồi.
- Thôi chứ! Các ngươi đừng làm ta khóc chứ? Bộ các ngươi không biết là suýt tí nữa là ta đã mù, không còn nhìn thấy các ngươi à?
Yến Tử cũng nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, có phải các ngươi muốn bọn ta khóc ư?
Đám nô tài thấy vậy đứng dậy, hối nhau.
- Sao không lấy nước cho cát cát rửa mặt? Sao không đi pha trà? Sao không lấy quần áo cho hai cát cát thay.
Ngay lúc đó bên ngoài có tiếng của thái giám hô
- Lão phật gia giá đáo!
Cả đám nô tài nghe vậy giật mình, nín khe. Yến Tử lầm bầm.
- Ngồi chưa kịp thở, vậy mà bà ta đến đây làm gì?
Tử Vy và Yến Tử nhìn ra cửa, thấy bên ngoài vắng hoe chỉ có nắng lấp lánh, Yến Tử chợt hiểu ra, chạy thẳng về phía cửa sổ, hét:
- Đồ lường gạt, ngươi lại gạt ta nữa ư?
Thì ra tiếng hô vừa rồi là của con két xanh, Tử Vy cũng xông đến bên l*иg két.
- Đồ lường gạt, suýt tí ta đã quên ngươi.
Ngay lúc dó con két lại nhái giọng thái giám kêu.
- Cát cát kiết tường, cát cát kiết tường!
Thế là cả phòng, tì nữa thái giám gọi theo:
- Cát cát kiết tường, cát cát kiết tường!
Rồi tất cả nhìn nhau cười lớn khiến Tử Vy và Yến Tử rất cảm dộng vô cùng.
o O o
Sau khi thay áo rửa mặt xong xuôi, Tử Vy Yến Tử cùng Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ đến Từ Ninh cung để khấu kiến thái hậu. Vua Càn Long lại sợ thái hậu làm
khó làm dễ bốn người nên đã có mặt ở Từ Ninh cung trước đó, ông kể cho
thái hậu nghe chuyện liên quan đến bốn người. Thái hậu chỉ yên lặng lắng nghe chẳng hề lộ một cử chỉ nào khác lạ cả.
Tử Vy vừa đến đã dập đầu chào thái hậu.
- Lão phật gia kiết tường, Tử Vy xin thỉnh an thái hậu. Những ngày qua,
chúng con biết mình đã vi phạm rất nhiều sai trái, làm liên lụy đến cả
Ngũ a ca và Nhĩ Khang. Tất cả những tội lỗi đó đều do chúng con gấy ra
cả. Mong lão phật gia mở rộng lượng hải hà bao dung cho chúng con, tha
thứ cho chúng con lần nữa.
Tử Vy nói xong, tất cả bốn người quỳ
xuống lạy theo. Thái hậu nhìn bọn trẻ tuổi với một tình cảm phức tạp. Bà vẫn cảm thấy chưa thế chấp nhận được Tử Vy và Yến Tử, nhưng nghe kể về
những bước đường gian truân của họ, cũng có một chút thương xót. Bà
chẳng nói gì, liếc qua nhìn vua Càn Long, lại thấy nhà vua nhìn họ với
ánh mắt trìu mến, thương yêu, nên thở dài phán.
- Thôi chuyện cũ
đã qua rồi, đừng nói gì cả. Có điều ta cảm thấy từ lúc nhìn thấy các
ngươi lần đầu tới giờ cứ mãi nghe cái điệp khúc xin lỗi thế này. Thật ra ta nào có muốn như vậy, mà ta chỉ mong các người như mấy đứa cháu khác
của ta. Mỗi lần trông thấy ta là xà đến kể lể những chuyện thường ngày
vui vẻ. Như vậy có phải giống bà và cháu không? Có điều sống trong cung, các ngươi phải có một chút nề nếp, phải theo luật lệ cung đình. Chuyện
này khó đấy, ta cũng nào có muốn khó dễ đâu, nhưng phải bắt buộc, như
vậy gia đình hoàng gia ta mới đầm ấm chứ?
Ðám Tử Vy, Yến Tử, nghe thái hậu dịu giọng như vậy rất bất ngờ, Vĩnh Kỳ cảm dộng nói:
- Bẩm lão phật gia, lời của người thật chí lý, bọn con chỉ mong có vậy,
có một gia đình êm ấm hạnh phúc chẳng ai trong cung đình này không muốn
cả.
Nhĩ Khang cũng nói:
- Bẩm lão phật gia, bọn con có bốn đứa đều phạm lỗi tày trời. Nhưng xin lão phật gia minh xét cho, nguyên
do tội lỗi trên chẳng qua đều xuất phát từ một chữ “tình”. Vì vậy ngay
cả chuyện lần này quay về hay không quay về, bọn con đều thấy phân vân
trước khi quyết định. Ngay cả bây giờ cùng quỳ ở đây, bọn con cũng hồi
hộp lắm, mong chuyện cũ sẽ không tái diễn, nhưng nghe những lời vừa rồi
của lão phật gia. Bọn con đã rất an tâm, chuyện chúng con trở về là một
sự lựa chọn đúng.
Yến Tử chen vào.
- Vâng, đúng như vậy. Những gì con muốn nói anh ấy đã nói cả rồi ạ.
Vua Càn Long khoát tay.
- Thôi tất cả bốn đứa đứng dậy cả đi, lão phật gia nhân từ đức độ, không
chấp nhấp những gì các ngươi đã làm, nhưng mấy đứa cũng phải nhìn thấy
sai trái của mình mà từ đây về sau nên tránh, hiểu rõ chưa?
Ðám Yến Tử, Tử Vy, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ vội lạy tạ nói:
- Chúng con xin cảm ơn lão phật gia, cảm ơn Hoàng a ma.
Rồi mới đứng dậy.
Vua Càn Long quay sang thái hậu cười nói:
- Lão phật gia, người là đại gia trưởng của gia đình hoàng gia này, vì
vậy tất cả sự hỉ nộ ái ố ở đây đều có căn nguyên ở người cả. Nếu lão
phật gia muốn gia đình này vui vẻ hạnh phúc mãi, con nghĩ là không khó
đâu, xin người hãy khoan dung với lũ trẻ. Như vậy con nghĩ là chuyện bỏ
trốn kia sẽ không còn tái diễn nữa đâu.
Thái hậu cũng bất ngờ, bà không ngờ những lời phủ dụ ban nãy của mình lại đạt được hiệu quả to
lớn thế nên vô cùng cảm động. Có điều bà cũng không hiểu tại sao hôm nay mình lại có thể dễ dãi như vậy, nên khi vua Càn Long nói, bà cười đáp:
- Con đừng có trăm thứ dầu đổ cho ta vậy chứ? Mọi quyết định trong triều
chẳng phải là đều do hoàng đế cả ư? Nghĩ xa nghĩ gần, có lẽ rồi đây hai
mẹ con ta đều phải tập thích ứng với bọn trẻ này rồi. Thôi được! Tât cả
những chuyện không hay lúc trước đều bỏ qua cả, đừng ai nhắc tới vậy.
Tịnh Nhi thấy thái độ của thái hậu thay đổi như vậy rất mừng, thừa lúc chen vào.
- Bẩm lão phật gia! Thế tối này con có được đến Thấu Phương Trai để nghe
hai chị Tử Vy và Yến Tử kể chuyện không ạ? Nghe nói trên đường đi, họ đã gặp rất nhiều chuyện lạ, sôi nổi hay lắm, nghe người ta đồ mà con không khỏi hiếu kỳ muốn nghe qua xem nó thế nào ạ.
Thái hậu nhìn Tịnh Nhi lòng đầy mâu thuẫn nửa muốn cho, nửa không, nhưng rồi cuối cùng nói.
- Thôi được, con đi đi, nhớ là quay về phải kể lại ta nghe đấy.
- Dạ!
Tịnh Nhi mừng rờ quỳ xuống tạ ơn.
o O o
Thế là tối hôm ấy Thấu Phương Trai như một ngày lễ hội. Một lò sưởi to được đốt giữa sân, trên các chiếc bàn thấp để đầy thức ăn nhẹ. Tịnh Nhi, Tử
Vy ngồi bên lò sưởi cắn hột dưa, Tiểu Đặng, Tiểu Trác, Minh Nguyệt, Thể
Hà thì quay quanh Yến Tử nghe kể chuyện.
Yến Tử vừa kể, vừa khua
tay múa chân, những chuyện xảy ra dọc đường trốn chạy được thêm mắm thêm muối chế biến thêm thắt sự tình khiến Tịnh Nhi và đám cung nữ, thái
giám nín thở căng thẳng lắng nghe. Ðương nhiên trong sự việc, Tiêu Kiếm
là người được đề cao lên tuyệt đỉnh. Lúc nào thậm chí nguy là Tiêu Kiếm
xuất hiện, câu chuyện chưa dứt mà mọi người đã thấy Tiêu Kiếm là thần,
chỉ thiếu chuyện biến hóa phép mầu hô phong hoán vũ, nhất là đoạn bị bọn đá gà đốt hương mê, Yến Tử cất cao giọng kể:
- Lúc đó anh Tiêu
Kiếm nói với tôi thế này “Yến Tử, ta sẽ đưa cô lấy lại lẽ phải” và thế
là chỉ một cái kéo tay, tôi đã bị đẩy bay bổng lên lưng ngựa anh ấy đang cỡi. Con ngựa phóng như tên bay dù trên lưng chở đến hai người chúng
tôi trở về Hồng Diệp trấn xông ngay vào nhà hai tên côn đồ. Sau khi lục
soát tìm thấy hương mê, giận quá tôi nói “anh Tiêu Kiếm này, phải dùng
hai cái lỗ mũi của bọn này làm cái lư hương, đặt hương mê này vào mũi
chúng, để chúng biết mùi. Tiêu Kiếm nói “được, thất cá nhân đích đông
tay, hoàn chỉ thất cá nhân” (đồ đạc của bảy người trả lại cho bảy
người).
Tịnh Nhi nghe không hiểu, ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì, sao lại là bảy người! bên ta hay bên địch?
Tử Vy nghe vậy cười giải thích.
- Không phải, Yến Tử đọc sai đấy, câu đó thế này này “dữ kỳ nhân chi đạo
hoàn trị kỳ nhân chi thân” (cái gì của người ta gây ra thì ta hoàn trả
lại bản thân của họ)
Yến Tử nghe vậy cười chữa ngượng nói:
- Ðúng rồi đấy! Câu nói đó đó... thế là Tiêu Kiếm gầm lên một cái, chụp
lấy tay côn đồ kia giở hỏng lên trút ngược đầu hắn xuống. Tôi bèn lấy
cây hương có tẩm thuốc mê kia nhét vào mũi hắn rồi bật lửa đốt, hương mê tỏa ra khiến hắn ta bị sặc sục liên hồi.
Kế đến đó Yến Tử cười lớn tiếp:
- Ha ha ha! Tại các người không có mặt ở đấy nên không thấy, bộ vó của
hai tên đó buồn cười vô cùng. Trả thù được bọn hắn ta thấy quá đã, quá
đã! Ta còn dọa “nếu hai đứa bây mà còn ách xì nữa thì ta sẽ cắt bỏ cái
mũi của bọn ngươi, làm bọn họ dù nhột cũng không dám sặc nữa”, họ rêи ɾỉ tiếp tục “nữ vương, xin nữ vương tha mạng cho!”
Ðám cung nữ và thái giám nghe vậy vỗ tay ca ngợi.
- Ồ tuyệt quá, nghe như trong tuồng vậy.
Tịnh Nhi cũng bị câu chuyện lôi cuốn, sau khi hớp một hớp trà, Yến Tử lại nhảy sang một đoạn khác.
- Lúc đó bọn tôi đang mãi võ, quân địch đột ngột xuất hiện, Tiêu Kiếm hét lên “Nhĩ Khang, anh hãy dẫn Tử Vy về nhà trọ đi, để tôi và Vĩnh Kỳ bảo
vệ Yến Tử được rồi!” Thế là anh ấy kéo tôi chạy về phía xưởng nhuộm vải. Nhưng không ngờ bọn lính cũng đã kéo đến đó từ chỗ núp tôi nhìn ra mới
thấy người dẫn đầu là người đã dùng lưới bắt cóc tôi, đó là Lý đại nhân. Tôi giận run lên nhảy ra đánh tên lính đứng gần đó khiến hắn ta rơi vào một bể nhuộm màu xanh, Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm đã phối hợp với tôi, đánh
cho bọn truy binh một màn xơ xác "lạc hoa lưu thủy", đứa nhuộm đỏ, đứa
nhuộm xanh, cuối cùng Lý đại nhân cũng bị Tiêu Kiếm đẩy vào một bể nhuộm màu đỏ, làm cả người ông ta đỏ choét.
Ðám đông nghe vậy vỗ tay không ngớt, mãi đến thật khuya, Yến Tử mới kể đến đoạn gay cấn nhất.
- Tiêu Kiếm, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, ba người chẳng hiểu vì nguyên nhân gì,
đột nhiên rồi đánh nhau một trận long trời lở đất, làm cho bọn này hoảng cả lên. Lức đó Vĩnh Kỳ phóng kiếm tới, Nhĩ Khang chẳng hiểu sao lại ôm
chặt Tiêu Kiếm, không cho anh ấy đánh trả, làm cho Tiêu Kiếm bị một vết
sâu trên vai. Đau quá, Tiêu Kiếm hét lên “Vĩnh Kỳ! mi thật quá lắm, mi
tưởng là ta đánh không lại ngươi ư mà liều mạng? Vậy thì ta không nương
tay” nói xong dùng cây tiêu đánh tới, tôi thấy Vĩnh Kỳ né không kịp e là sẽ bị thương nên nhảy vào đỡ. Tiêu Kiếm thấy vậy hoảng quá vòng tay qua ôm lấy tôi phóng ra ngoài, điều này càng làm Vĩnh Kỳ điên tiết. Vĩnh Kỳ hét lên “nam nữ xấu xấu đích bất hành”.
Tử Vy nghe vậy vội chỉnh lại.
- “Nam nữ thụ thụ bất thân” (con trai con gái không được kề nhau).
Yến Tử gật đầu:
- Ðúng rồi đúng rồi, câu đó đó, và đến lúc đó Tiêu Kiếm mới chịu thú
nhận. Anh ấy bảo Vĩnh Kỳ cậu đừng có điên, Yến Tử chẳng phải ai khác nó
là em ruột của tôi đấy!
Yến Tử nói đến đây mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên
- Hả? Cái gì? Thật vậy ư?
Tịnh Nhi có vẻ không tin, nói:
- Tiêu Kiếm là anh ruột của chị ư? Chuyện quả là lạ lùng, sao lại có
chuyện trùng hợp kỳ lạ vậy. Một hiệp khách đã giúp các người chạy trốn,
cuối cùng lại là anh ruột?
Tử Vy không nhìn được nói vào.
- Thật ra thì Tiêu Kiếm đã biết chuyện này từ trước, nên anh ta đã bố
phòng thế trận, để cuộc gặp gỡ có vẻ bất ngờ. Ðiều này phải để tôi kể,
chị mới có thể hiểu được.
Tử Vy nói rồi bắt đầu kể:
- Câu chuyện bắt đầu từ một bài thơ, nội dung bài thơ đó như sau:
Nhất tiêu nhất kiếm khắp giang hồ
Thiên cổ tình sầu rượu một chung
Hai chân rảo khắp đường nhân thế
Trời cao là nhà, đất là chăn.
Tịnh Nhi buột miệng khen
- Thơ hay lắm!
Tử Vy bắt đầu đi sâu vào câu chuyện, thế là suốt buổi tối hôm ấy chẳng có
ai chợp mắt, câu chuyện đã lôi cuốn họ đến sáng trắng mà không hay.
o O o
Chuyện bốn người trẻ tuổi đào thoát khỏi hoàng cung, nay quay trở lại, làm
chấn động cả thâm cung êm đềm. Ði đâu cũng nghe người ta kể, từ các cung phi cho đến a đầu. Có lẽ câu chuyện đã tiêu sầu cho mọi người một vài
trống canh. Khôn Ninh cung cũng không thể là một biệt lệ, Dung ma ma vừa được tin đám Yến Tử quay về, đã vội vã vào phòng trong bẩm báo với
hoàng hậu ngay:
- Bẩm hoàng hậu nương nương, nô tài vừa nhận được tin. Hoàng thượng đã đích thân đi đón hai con a đầu đó quay về, đưa hẳn về Thấu Phương Trai với rất nhiều quà cáp trọng thưởng nữa. Ngũ a ca và Phước đại nhân cũng theo về, họ vẫn khỏe mạnh bình thường, chẳng thấy
tàn phế gì cả.
Hoàng hậu có vẻ bực mình nghiến răng nói:
- Cái thằng Ba Lãng thật là vô dụng! Bảo làm chuyện gì cũng chẳng làm nên thân, tức chết được. Nếu tình hình mà thế này thì chẳng phải là hai cái con nô tỳ kia sẽ lên chân hơn không? Ban nãy ngươi bảo sao? Hoàng
thượng đích thân đưa bọn chúng về Thấu Phương Trai à? Sao lại có vinh
hạnh lớn lao như vậy, từ nào tới giờ hoàng thượng có làm thế với bất cứ
một cát cát ruột thịt nào của mình đâu? Còn lão phật gia thế nào?
Dung ma ma lại tâu:
- Nghe nói cả bốn đứa nó còn đến Từ Ninh cung báo cáo, có hoàng thượng đi kèm. Lão phật gia hình như cũng đã xuống nước nhỏ nhẹ an ủi bọn chúng
nữa. Thế này thì có nghĩa là lão phật gia cũng đã bị hoàng thượng khuất
phục rồi nên mới thay đổi thái độ như vậy.
Hoàng hậu cảm thấy
choáng, buông người ngồi xuống ghế mà cảm thấy người cứ run lên. Thật ra thì mấy ngày qua, hoàng hậu cũng chẳng thấy vui vẻ gì. Từ cái hôm hoàng thượng đến Khôn Ninh cung nổi cơn lôi đình, còn có ý đưa Vĩnh Cơ cho
lệnh phi nuôi đến nay. Hoàng hậu đã cảm thấy bất an, tinh thần sa sút,
ngồi đâu nghĩ ngợi đó, chẳng biết làm gì để lấp kín cái khoảng trống
trong lòng. Cơn sợ hãi không đâu cứ ám ảnh tối ngủ không yên ngày ăn
không được. khiến cả thế chất lẫn tinh thần sa sút tiều tụy.
Nghĩ ngợi một chút, hoàng hậu thở dài.
- Cả lão phật gia cũng chịu thua, thì ta làm sao mà thắng được chứ?
Dung ma ma cúi xuống nắm tay hoàng hậu chia sẻ.
- Nương nương đừng có lo lắng như vậy, lo lắng sẽ có hại cho sức khỏe. Mình phải giữ vững tinh thần, thời cơ còn dài cơ mà?
Nhưng hoàng hậu lại lắc đầu:
- Dung ma ma bà không cần an ủi tôi, tôi biết thời gian của chúng ta
không còn dài, cái thanh xuân của ta chỉ nửa đường đã bị đánh mất, thì
làm sao quay lại mà chờ đợi.
Hoàng hậu càng nói càng buồn thảm.
- Bà thử nghĩ xem? Đông cung bây giờ đã trở thành lãnh cung. Bà chẳng cảm thấy Khôn Ninh cung bây giờ nó lạnh lẽo thế nào ư? Ta ngày ngày đưa mắt nhìn quanh, ngoài bà là người thân tín của ta ra. Còn tất cả đều là kẻ
thù, chúng nó mặc dù trước ta luồn cúi, khúm núm, nhưng những ánh mắt
của chúng chẳng có một chút tình cảm nào cả, lạnh lùng đôi khi là thù
ghét. Chẳng còn ai đứng về phía ta! Cả những đồ vật ở đây cũng xa lánh
ta!
Dung ma ma nghe hoàng hậu nói vô cùng đau xót:
- Nương nương! Nương nương cần phải bình tĩnh một chút. Đừng nghĩ ngợi gì cả,
càng nghĩ chỉ càng làm cái đầu rối ra, hãy bỏ mặc tất cả mà chỉ nên nghĩ đến một mình Thập Nhị a ca thôi!
Hoàng hậu nghe nói lòng đau
xót, Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ ư? Một Thập Nhị a ca duy nhất! Đứa con duy
nhất của hoàng hậu. Nhưng mà... nó có còn là của riêng ta nữa không? Nó
có biết bà đang nghĩ gì không? Nó có cần người mẹ nó không?
Nghĩ đến Thập Nhị a ca, hoàng hậu chợt nhớ ra bà đứng vụt dậy hoảng hốt nhìn quanh.
- Vĩnh Cơ đâu? Vĩnh Cơ đâu rồi?
Rồi hoàng hậu quay qua nắm lấy ta Dung ma ma.
- Dung ma ma thấy Vĩnh Cơ đâu không? Hay là hoàng thượng đã đưa Vĩnh Cơ đi đâu rồi?
Dung ma ma vội kéo hoàng hậu ngồi xuống.
- Nương nương đừng hoảng hốt lên như vậy chứ? Vĩnh Cơ không bị mất đâu,
chẳng ai đưa Thập Nhị a ca đi đâu cả. Nô tài sẽ đưa cậu ấy đến ngay.
Rồi Dung ma ma quay ra ngoài bảo cung nữ.
- Tìm Thập Nhị a ca đưa vào đây cho hoàng hậu nương nương nhé.
- Vâng.
Bọn cung nữ tức tốc đi tìm ngay Thập Nhị a ca trong khi đó hoàng hậu vẫn
không thoát khỏi tình trạng bấn loạn, dáo dác nhìn quanh nói:
-
Dung ma ma có biết không, tất cả những điều ta làm đều là vì Vĩnh Cơ
thôi. Nhưng mà thẳng bé không hiểu, nó lại thù ta. Tại sao nó lại có thể thù ta được chứ? Ta yêu nó mà? Tình yêu lại đánh đổi thù hận ư? Ðối với hoàng thượng, ta cũng đã hết lòng vậy mà hoàng thượng cũng ghét bỏ ta,
tại sao như vậy? Ta tận tâm tận lực vì người, mà chỉ toàn chuốc lấy sự
ghét bỏ?
Dung ma ma nhìn hoàng hậu nghe lời tự thán, biết là
hoàng hậu đang thất ý. Sợ rằng nếu để tình trạng này kéo dài, có thể đưa đến sự bấn loạn vội ôm chầm lấy hoàng hậu nói:
- Nương nương
đừng quá đau lòng, Thập Nhị a ca còn nhỏ, nên có nói gì cũng là trẻ con
nói, nào có biết suy nghĩ đắn đo? Thập Nhị a ca vẫn là của hoàng hậu vẫn yêu quý hoàng hậu. Bằng chứng là nếu ghét hoàng hậu thì sao hôm đó lúc
hoàng thượng định dẫn đi. Thập Nhị a ca lại ôm chặt hoàng hậu mà không
đi chứ?
Ðang nói đến đó cung nữ đã đưa vυ' em và Vĩnh Cơ và, vυ' em vừa nhìn thấy hoàng hậu đã sụp xuống.
- Hoàng hậu nương nương kiết tường, nô tài đã đưa thập nhi a ca về đây.
Hoàng hậu thấy con là buông Dung ma ma chạy tới.
- Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ con!
Bà ôm chặt Vĩnh Cơ trong vòng tay, như sợ nó bị tan biến, Vĩnh Cơ ngộp quá nói:
- Hoàng ngạc nương, người ôm con chặt quá khiến con thở không dược.
Hoàng hậu vẫn giữ chặt Vĩnh Cơ, nghẹn giọng nói:
- Con đừng xa mẹ nghe! Con phải ở bên mẹ.
Vĩnh Cơ như hiểu ra nói:
- Mẹ yên tâm, con lúc nào cũng theo mẹ, con không đi đâu cả, Hoàng a ma cũng đã hứa rồi mà, không đưa con đi nơi khác đâu.
Nước mắt hoàng hậu chảy dài, ghì chặt Vĩnh Cơ trong lòng, bà vừa khóc vừa nói:
- Vĩnh Cơ! mẹ cảm ơn con! Mẹ cảm ơn là vì con còn cần mẹ, con không bỏ mẹ đi. Con có biết là bản tính của mẹ từ nào đến giờ háo thắng, nhưng rồi
lại không còn gì cả. Bây giờ mẹ rất cần thiết con, vì mẹ chỉ còn có
con... chỉ còn một mình con.
Hoàng hậu bấy giờ, ngoài cái dáng vẻ uy nghi bên ngoài, chỉ còn là một tâm hồn yếu đuối. Dung ma ma đứng
cạnh cũng phải nhỏ lệ nhìn chủ nhân mình. Nhưng tâm hồn cô đơn trong
cung lạnh.