Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại Luôn Bị Người Thèm Muốn

Chương 6: H

Thân thể của Úc Cẩn run lẩy bẩy, hệt như con chim non bị người ta giấu trong lòng bàn tay giữa cơn mưa tầm tã. Nửa người dưới của cậu như không còn nằm trong tầm khống chế của cậu nữa, mỗi mạch máu co giật như chảy loại máu tìиɧ ɖu͙© nồng nàn. Cổ họng tắc nghẹn như bị thiếu không khí, không thể kêu rên được gì. Úc Cẩn chỉ biết siết chặt lấy tấm trải giường bên dưới, đau đớn chịu đựng gậy thịt đang tàn phá bừa bãi trong người cậu.

Ai cũng có thể thấy được Úc Cẩn không tài nào chịu đựng được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như thế. Úc Cẩn vô thức cầu cứu Trần Phù, muốn người đang hành hạ mình, người đang khởi xướng chuyện này thả lỏng một chút.

Không được, thật sự không thể kiểm soát được, nếu còn tiếp tục như thế, chắc chắn sẽ…

Ngay trong giây tiếp theo, Úc Cẩn nghẹn ngào, cậu tuyệt vọng cảm nhận miệng tử ©υиɠ trong người mình lại cao trào lần nữa. Nó mặt dày hé miệng nhỏ ra thêm một chút nữa, phun ra một lượng nước da^ʍ lớn, nhưng rồi lại bị gậy thịt chặn hết.

Lúc này, cậy gậy thịt nóng bỏng kia không còn từ bi nữa, nó không nhanh nhẹn ép Úc Cẩn vượt qua cơn cao trào này, mà là nhân lúc miệng tử ©υиɠ mở rộng, nó sắp se khít lại, nó tấn công thần tốc như một con rồng hung hãn, chọc vào miệng tử ©υиɠ, nhét qυყ đầυ và một đoạn gậy thịt vào cổ tử ©υиɠ của Úc Cẩn!

“…!”

Đó là cảm giác gì? Mỗi một tế bào của Úc Cẩn đều ướt sũng, cao trào vì Trần Phù, vốn dĩ là cậu phải run rẩy kịch liệt, bắt đầu cao trào rồi kêu rên lung tung trong lúc đầu óc hỗn loạn. Nhưng lúc này lại có một thứ nóng rực như lửa đâm vào bộ phận nhạy cảm nhất trong thân thể Úc Cẩn, chỉ còn một bước nữa là chạm tới tử ©υиɠ mỏng manh.

Cái gậy thịt đâm sâu vào người cậu vừa khiến cậu cao trào vừa như truyền điện cho cậu, khiến Úc Cẩn chìm sâu trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ và đau đớn vô tận. Nó cũng như gông xiềng tàn nhẫn nhất, ép Úc Cẩn cao trào mà không thể tận hứng, phải chịu đựng cảm giác bị dị vật xâm nhập mãnh liệt, ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn kinh người đang chen vào cơ thể.

May mà điều đáng mừng duy nhất là Trần Phù không nổi điên tới mức tiếp tục đâm vào cổ tử ©υиɠ của Úc Cẩn – mặc dù hình như anh đã từng làm như thế rồi – mà anh chỉ rút dươиɠ ѵậŧ ra thật nhanh còn đâm vào trong.

Đâm vào sâu nhất là chưa chạm vào cổ tử ©υиɠ, đâm vào nông nhất thì mép huyệt cũng cảm nhận được hơi nóng của qυყ đầυ. Sau khi cắm rút một lát như thế, Trần Phù lại cắm thật mạnh vào trong, nhét nửa cái dươиɠ ѵậŧ vào miệng tử ©υиɠ, đi vào cổ tử ©υиɠ rồi rót tinh dài lâu.

Vì Trần Phù không xuất tinh ở miệng tử ©υиɠ mà là cổ tử ©υиɠ, mặc dù không bằng qυყ đầυ đâm thẳng vào cổ tử ©υиɠ, khuấy động bên trong tử ©υиɠ, nhưng vì cổ tử ©υиɠ quá nhỏ hẹp nên sau khi bị qυყ đầυ cản lại, tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bị kẹt ở đó, tràn vào nơi tận cùng của tử ©υиɠ mà không sót một giọt nào bên ngoài.

Cảnh tượng xuất tinh bên trong dồn dập này kéo dài một lúc lâu, cảm giác nơi sâu nhất trong người bị người đàn ông này rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ quá đầy khiến Úc Cẩn xấu hổ, rồi lại có phần thỏa mãn. Nếu có khả năng thì câu chỉ muốn lấy được tất cả những thứ liên quan tới Trần Phù.

Cho nên khi dươиɠ ѵậŧ của Trần Phù bắn chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, từ từ rời khỏi đó, tử ©υиɠ lại thít chặt theo ý muốn của chủ nhân nó, tham lam nuốt hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông trong đêm nay, không để chảy ra một giọt nào.

Nhìn từ bên cạnh, thậm chí có thể thấy được cái bụng Úc Cẩn hơi nhô lên vì bị rót tinh quá đầy, thấy được gương mặt ửng đỏ đầy vẻ thỏa mãn của cậu, cùng với vẻ xấu hổ nhàn nhạt – dù cậu đã cố hết sức che giấu nhưng không có tác dụng gì. Trông cậu vừa ngây ngô vừa tình sắc, khiến người ta nhìn mà miệng lưỡi khô khốc, chỉ muốn làm thêm một trận mây mưa vui sướиɠ.

Sau khi trút hết ra, Trần Phù không nói gì, anh bước xuống giường đi rửa mặt. Thật ra suốt cuộc làʍ t̠ìиɦ này, Trần Phù không hề nói một câu nào, có lẽ là chỉ khi gậy thịt với kí©ɧ ŧɧí©ɧ đáng kiêu ngạo kia cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng Úc Cẩn chính là hai minh chứng cho thấy Trần Phù có du͙© vọиɠ.

Úc Cẩn cũng đỡ eo mình, cậu bước xuống giường một cách khó khăn, cậu tập tễnh vài bước không khác gì một ông cụ già cỗi, sau một lúc, cậu mới có thể đi lại bình thường. Cũng may là nhà của cậu và Trần Phù đủ lớn, để cậu có thể tới căn phòng bên cạnh rửa sạch thân thể - ắt hẳn người có tính sạch sẽ như Trần Phù sẽ không muốn dùng chung một phòng tắm với cậu.

Úc Cẩn mơ màng tắm rửa được một nửa, tuy là hình như tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở sâu trong tử ©υиɠ không chảy ra, nhưng Úc Cẩn thật sự quá mệt. Cậu cố gắng rửa ráy để ngoài da không còn dính chất lỏng dơ bẩn nào nữa, sau đó bèn về phòng ngủ chính, leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Úc Cẩn nằm trên chiếc giường đôi mềm mại kia, khi cậu thϊếp đi, Trần Phù vẫn chưa quay lại – chắc là anh còn giải quyết chút công việc cuối cùng.

Ban đầu Úc Cẩn muốn chờ Trần Phù về giường rồi mới ngủ, nhưng cậu cố chịu được một lúc thì bỏ cuộc, chẳng bao lâu sau, cậu đã ngủ rồi.