Cánh Hoa Chùm Gửi

Chương 9

Chương 9
Trong rừng cây, Thố Ty Hoa đã nở. Những đóa hoa trắng trên thân dây xanh nhạt, nhẹ rung theo từng cơn gió mùa hè.

Tôi ngồi trên bãi cỏ, vòng tay ôm gối nhìn theo những dây leo yếu ớt

đầy hoa với vẻ to lớn cành lá xum xuê của cây tòng mà tội nghiệp. Nhìn

chúng quấn quýt nhau, bỗng nhiền tôi chợt có một so sánh lạ lùng chống

tay lên cằm lẩm bẩm:

- Tạo hóa đã vì cây tòng mà tạo ra Thố Ty Hoa hay vì Thố Ty Hoa mà tạo ra cây tòng?

- Tôi nghĩ là tòng được tạo ra cho Thố Ty Hoa.

Có tiếng người trả lời ngay câu hỏi của tôi. Ngẩng đầu nhìn lên, Trung Đan đang đứng trước mặt nhìn tôi cười:

- Vì cây tòng tách ra khỏi Thố Ty Hoa vẫn có thể sống được, nhưng Thố Ty Hoa không thể sống xa được tòng, em hãy đến nhìn kỹ sẽ rõ, Thố Thy

Hoa không có rễ, nhánh nó bám sâu vào thân cây tòng để sống.

Tôi chồm người về trước nhìn, thật không sai.

Trung Đan ngồi đối diện, nhìn tôi:

- Tòng và Thố Ty Hoa sống tựa nhau thế này có gợi cho em một hình ảnh nào không? Em thử nhìn kỹ Thố Ty Hoa có giống ai không?

Tôi nhìn một lúc ngẩn ngơ:

- Thì nó giống Thố Ty Hoa chứ gì!

Trung Đan cười, chàng cầm bút lên phát họa vào mặt sau quyển sách và

cho tôi xem một cây tòng chằng chịt lá, trên thân cây có một gương mặt

màu sậm, mắt to ẩn bên trong lớp lá vây quanh, ngoài ra còn có một thân

dây leo ốm yếu, trên đấy có những đóa hoa nhỏ quấn quanh thân tòng, trên một đóa hoa có gương mặt một người đàn bà.

Tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên và cảm động:

- Có phải anh vẽ giáo sư La Nghị và vợ Ông ta hay không?

- Đúng, có giống không?

- Óc tưởng tượng của anh thật phong phú.

Trung Đan đưa tay sờ chuỗi hoa:

- Đúng là một đóa Thố Ty Hoa, anh muốn nói bà Nghị đấy. Em thử nghĩ

xem, không nương cậy vào giáo sư, liệu bà có sống nổi hay không, vì bà

ấy đã mọc rễ trên mình giáo sư La Nghị rồi. Nhìn hình ảnh của Thố Ty Hoa với Tòng nương tựa nhau mà sống, ai lại không cảm động. Nhìn vợ chồng

giáo sư La Nghị mình cũng có cùng một cảm giác. Đời sống thật lạ lùng,

như điều em vừa nói, tạo hóa đã vì cây Tòng mà tạo ra Thố Ty Hoa, hay vì Thố Ty Hoa mà tạo ra Tòng? Thượng đế đã vì giáo sư La Nghị mà tạo ra bà Nghị hay ngược lại? Cả hai quấn quýt không rời nhau như hai loại cây

này. Rất nhiều lúc anh lạ lùng về sự kết hợp của cặp vợ chồng này.

Tôi chậm rãi ngâm hai câu thơ của Lý Bạch:



Khinh điều bất tự dẫn.

Vi trục xuân phong hạc.


Tạm dịch:



Thân gầy không tự đến.

Chỉ tại gió xuân sang.


- Đúng vậy, thân cây yếu đuối kia không thể đưa sang, mà chỉ tại gió

xuân đưa lối dẫn đường. Nhưng ai là cơn gió mùa xuân đưa đường dẫn lối

đó!

- Theo anh thì ông bà Nghị có một chuyện tình éo le lắm sao?

- Đúng! Trung Đan tư lự một lúc - Anh thấy chuyện gia đình nhà họ La này không giản dị lắm, kể cả...

Bỗng nhiên chàng ngừng lại, chỉ ra phiá trước.

- Gia Gia đến rồi kìa! Có lẽ bà ta thích em lắm đấy, Ức My. Trên thân thể em hình như có một sức thu hút đặc biệt, em đã thu hút tất cả mọi

người kể cả một bà khùng như Gia Gia.

Thật vậy, Gia Gia đã đến gần chúng tôi, trên tay bà là bó hoa màu vàng mà chúng tôi cho là Thố

Ty Hoa. Nụ cười khờ khạo trên môi, như một tín đồ tôn sùng một thần

tượng, Gia Gia đến trước tôi và trao cho tôi bó hoa. Nhận hoa với một

chút xúc động, tôi vỗ nhẹ lên bãi cỏ nói:

- Ngồi chơi nhé, Gia Gia.

Bà ngồi xuống, tia mắt khờ khạo vẫn đăm đăm nhìn tôi. Thái độ này tôi

đã quen thuộc nên không còn ngạc nhiên nữa. Trong lúc này Trung Đan vẫn

chăm chú nhìn Gia Gia. Chúng tôi cứ thế yên lặng.

Bỗng nhiên Gia Gia cất tiếng hát:



"Chẳng phải là sương, chẳng phải hoa,

Nửa khuya em đến, sáng em về,

Đến như giấc mộng xuân không đợi,

Đi tựa mây trời không định nơi."


Tiếng hát bất thần, khiến tôi ngẩn người ra một lúc, quay sang thì bắt gặp ánh mắt trìu mến của bà đang nhìn tôi và nói:

- Cô ơi! Em biết hát rồi!

- Vâng, Gia Gia hát hay lắm!

Bà ta đắc chí cười hớn hở. Trung Đan hỏi

- Ai dạy Gia Gia hát thế?

Bà ngẩng đầu lên một cách ngờ nghệch như không hiểu Trung Đan hỏi gì, vì bà đã trả lời một câu không đầu, không đuôi:

- Hoa nở rồi.

Trung Đan thở dài, nắm nhẹ áo tôi:

- Thôi đi em, sắp tới giờ học rồi.

Tôi đứng dậy phủi sạch lá vụn trên người, vẫy tay chào Gia Gia. Trung

Đan như thắc mắc một điều gì, chàng lẳng lặng đi bên tôi không nói không rằng.

Lên lầu, bước vào phòng, tôi hỏi:

- Anh đang nghĩ gì đấy?

- Nghĩ về em!

- Về em!

- Ờ, chàng nắm hai tay tôi, nhìn tôi chăm chăm - Anh muốn tìm xem

điểm nào trên người đã thu hút người khác. Lần đầu tiên khi vừa trông

thấy em, anh đã có một cảm giác là lạ như đã quen em từ thuở nào, gương

mặt em sao quen thuộc quá!

Tôi cười, cầm nhánh hoa vàng cắm vào bình:

- Anh đã lầm vì anh chưa hề thấy em bao giờ. Cách đây 3 tháng em chưa hề đặt chân lên Đài Bắc, không thể có chuyện nhìn thấy trên xe bus nữa

là quen.

- Thế em tin có giác quan thứ sáu không?

- Tin chút chút!

- Thế thì có lẽ là do giác quan thứ sáu anh đã nhìn thấy em trong mộng.

Trung Đan vòng tay ôm ngang lưng tôi chàng hôn lên vành tai.

- Ức My! Có lẽ ông trời đã vì anh mà tạo ra em cũng như vì em mà tạo ra anh, vì vậy vừa gặp nhau ta đã biết nhau.

Tôi thấy hơi ngại ngùng, vì nói thật, lần đầu tiên gặp chàng tôi không hề có cái cảm giác quen biết như chàng nói. Nếu nó là giác quan thứ

sáu, thì tại sao chỉ có chàng có mà tôi lại không?

Trong lúc

đang nghĩ mông lung bỗng "Meo! Meo!" Chú mèo con từ đâu nhảy rơi trên kệ sách, tôi ôm nó lên vuốt ve, rồi ngồi xuống ghế.

Tất cả mọi

việc từ cơ duyên gặp gỡ đến ân oán nhân quả, đều như có số cả. Vì thế có nhiều chuyện không thể giải thích được như ma quỷ, thần linh, linh

hồn... Do đó tôi tin có định mệnh, cũng như tin rằng có một sức mạnh

huyền bí đang chi phốt tất cả mọi việc ở đời. Lấy Tiểu Ba làm ví dụ nếu

không gặp tôi, có lẽ nó đã phải chết ở đầu đường xó chợ. Ngoài ra nếu

hôm ấy chúng tôi không đi xem chiếu bóng hay là sau khi tan hát xong lại ngồi xích lô về thẳng nhà, thì làm sao lại gặp nó.

Nâng chú mèo lên, tì mặt vào chiếc thân bé bỏng đầy lông mịn, tôi nói:

- Đây là một sinh vật may mắn!

Trung Đan nhìn tôi cười, đưa tay sang vuốt lấy thân chú mèo, rồi nâng cằm tôi lên, chàng nhìn tận vào mắt:

- Ức My, em là người giàu tình cảm. Rồi chàng lắc đầu - Anh không

hiểu sao anh yêu em nhiệt tình như vậy, bất cứ việc làm, lời nói, tiếng

cười của em, đều như cuốn hút từng lỗ chân lông trên người anh.

Đôi mắt chàng mơ màng nhìn tôi, chúng tôi cứ thế nhìn nhau không biết thời gian lạnh lùng trôi qua. Một lúc, chàng giựt mình.

- Này Ức My, mở vở ra học chứ!

Tôi ôm chú mèo trong tay, lười biếng lật sách, mắt vẫn nhìn chàng. Trung Đan liếʍ mép, bắt đầu:

- Em nói cho anh biết Đại Hội Quốc Dân Đảng lần thứ nhất đã khai mạc nơi đâu? Lúc nào?

Tôi chỉ đưa mắt nhìn chàng.

- Tôi hỏi em cái gì, em có nghe không? Ức My?

- Hả?

- Tôi hỏi em Đại Hội Quốc Dân Đảng lần thứ nhất mở ra năm nào?

- Suỵt! Đừng nói lớn, Tiểu Ba đã ngủ rồi, anh lắng nghe xem tiếng thở nhè nhẹ của hắn như muốn nói chuyện gì đấy!

Trung Đan nhìn tôi một lúc, bỗng đứng lên đi đến gần tôi, không nói

một tiếng chàng xách chú mèo lên đặt xuống đất, vỗ nhẹ và đẩy nó vào gầm giường, đoạn quay lại, nghiêm nghị nhìn tôi:

- Bây giờ, em có thể trả lời câu hỏi tôi được chưa?

Tôi miễn cưỡng:

- Trung Đan, sao anh nghiêm khắc quá vậy.

Chàng đẩy quyển sách qua một bên, nắm lấy tay tôi, trầm giọng bảo:

- Ức My, có lẽ em cũng biết rằng không thể ở nhờ nhà người mãi được

phải không? Vì vậy việc thi vào Đại Học với người khác thì không quan

trọng, nhưng với em thì ngược lại, em phải thành công chớ không thể thất bại.

Tiếng nói của chàng thành khẩn lo lắng, khiến tôi cảm

động. Cúi đầu tự hổ thẹn, xác mẹ chết chưa lạnh, ơn của giáo sư La Nghị

lại như núi thì tôi không có quyền thi rớt! Ngước nhìn lên, lệ đọng

quanh mi.

Trung Đan xiết chặt tay tôi, chàng dùng lời lẽ thật ôn hòa:

- Ức My, cho anh xin lỗi.

Tôi gạt vội nước mắt nhìn chàng cười:

- Không, anh không có lỗi chi cả.

Rồi tôi quay sang chuyện khác:

- Lúc nãy anh hỏi em việc gì thế? Ờ có phải Đại Hội Quốc Dân Đảng lần thứ nhất không? Ngẫm nghĩ một lúc tôi đáp - Có phải triệu tập vào năm

Dân Quốc thứ mười ba tại tỉnh Quảng Châu không anh?

Trung Đan nhìn tôi rồi khép mắt lại, cười tươi và thở hắt ra:

- Ức My, em thật tuyệt vời!

o0o

Một buổi trưa, mọi người đều ngủ yên, tôi mở cửa, lắng tai nghe ngóng,

hành lang trống vắng không một bóng người, quay về phòng mở ngăn tủ lấy

đồi giầy trượt băng mà hôm trước tôi vừa lén mua ngoài phố. Nhè nhẹ bước xuống lầu, ra chiếc sân ciment ngoài phòng ăn. Ngồi xuống bực thềm,

mang giầy vào chân tôi tự hứa - phải học cho biết cách trượt trước, sao cho hay cho đẹp để Hạo Hạo ngán chơi.

Đã quyết tâm, tôi cẩn

thận đứng lên, nhưng bánh xe bỗng trượt đi làm tôi ngã xuống, rồi tôi

đứng lên tập lại. Mặt trời buổi trưa như thiêu như đốt, nhưng tôi bất

cần. Té xuống rồi đứng lên, may nhờ không ai trông thấy và tôi cũng

không thấy ngượng nên một lúc sau, tôi đã đi vững được một đoạn đường.

Bất cứ một trò chơi nào cũng thế, lúc bắt đầu học chính là lúc quan hệ nhất, càng tập tôi càng thích thú, quên đi thời gian và cả mặt trời đổ

lửa đã làm ướt đẫm lưng áo. Chiếc quần dài tôi dành riêng cho việc tập

trượt băng đã lấm đầy bụi. Tay tôi sưng phù do những lần chống xuống

đất. Tuy thế tôi vẫn vui quên cả đau. Việc trượt té không phải là vô

ích, vì lần lần tôi đã khám phá ra bí quyết vận dụng chiếc bánh xe và

đôi chân.

Trong lúc quá vui sướиɠ, tôi bất thần hát to lên bài hát mà mẹ đã dạy khi tôi còn nhỏ:



- Bay bay lên đi, bay như thế này này, Khi lên cao con nhớ vươn đầu ra trước, vảnh đuôi cong lên...


Có lẽ vì chiếc đuôi tôi đặt không đúng cách, nên khi trượt chân một

cái, chiếc bàn tọa nện ngay xuống đất đau điếng, chưa dứt cơn đau thì đã thấy một chiếc bóng đổ dài trước mặt. Hạo Hạo đang nghểnh đầu nhìn tôi

cười:

- Ức My, cô đừng nên tập bay vì dưới chân cô có bánh

xe, và cô thì không có cánh, vì vậy nếu cô muốn bay thì bay đâu chẳng

thấy mà chỉ thấy đo đất mà thôi!

Tôi trợn mắt nhìn hắn:

- Nãy giờ anh nhìn trộm tôi bao lâu rồi!

- Bắt đầu từ lúc cô giống như kẻ trộm, len lén xách đôi giày trượt băng chạy xuống lầu.

Ối trời ơi, thì ra hắn đã thấy tất cả rồi, từ việc té lên té xuống đến việc lẩn thẩn cả. Tôi ngượng ngùng nói:

- Thế tại sao lúc thấy tôi té, anh không đến đỡ lên mà còn đứng cười, thất đức quá.

Hắn cười lớn:

- Thất đức! Ờ, cô cũng biết là tôi có bao giờ có đức hậu đâu mà sợ

thất hay không. Rồi hắn lại tiếp - Tôi đã nói rồi cô đừng mơ ước được

"bay" thì có lẽ cô sẽ trượt rất khá!

Tôi cắn lấy môi, liếc

nhìn hắn, lời hắn nói cũng có lý. Hạo Hạo đưa tay cho tôi nắm lấy và kéo tôi đứng dậy. Hắn dẫn tôi đi như dẫn một kẻ mù, miệng luôn mồm chỉ bảo:

- Dùng tay mặt - Bây giờ đổi chân trái - Rồi đổi chân mặt - Đổi chân, vận dụng bánh xe dướt gót, quay người đi - Đúng rồi! Không

sai! Tôi buông tay nhé!

Hắn buông tay ra, tôi vững vàng quay

đi được một vòng. Hạo Hạo đón tôi lại và dẫn tôi về phiá ngạch cửa cho

tôi ngồi xuống. Hắn lấy chiếc khăn tay ra đặt lên gối tôi, bảo:

- Chùi sạch mồ hôi đi, hôm nay tập bấy nhiêu đủ rồi, từ rày cô nên

lựa lúc chiều mát hãy tập, chớ tập trong lúc trời nóng như thế này dễ

cảm lắm đấy.

Tôi cầm chiếc khăn tay của hắn lên chùi lấy mặt.

Chiếc khăn ướt và đen bẩn khiến tôi phải đỏ mặt. Hắn có vẻ vui sướиɠ lắm ngồi xuống cạnh tôi, tay ôm đầu, vừa mỉm cười vừa nhìn tôi.

- Cô Ức My, tôi đố cô chứ cô có biết cô đã mang đến cho nhà họ La này cái gì không?

Tôi không hiểu hắn muốn nói gì, hỏi:

- Mang đến cái gì đâu?

- Cô đã mang đến sự sống! Hắn đáp.

- Sự sống à? Tôi ngạc nhiên.

- Vâng đúng thế, vì trước khi cô đến, nhà họ La này chỉ là ngôi nhà chết, và khi cô đến, nó mới bắt đầu tỉnh dậy!

Nụ cười của hắn biến dần, hắn chăm chú nhìn tôi.

- Cô không nhận thấy là lúc gần đây thời gian ở nhà của tôi càng lúc càng nhiều hay sao?

Tôi ngẫm nghĩ, đúng vậy. Nhưng đôi mắt như tóe lửa của hắn khiến tôi cảm thấy bất an.

Hạo Hạo nhướng mắt nói:

- Cô sợ tôi lắm sao, Ức My?

Tôi chu miệng:

- Tôi không sợ cái gì cả.

- Nhưng tôi biết cô sợ một thứ, đó là quỷ!

Tôi cười to lên và sực nghĩ đến buổi tối bị bà Nghị nhát. Tại sao

người ta thích những chuyện bực mình như vậy. Hạo Hạo vẫn ngẩng đầu nhìn tôi, hắn nói:

- Lúc nãy tôi có nghe cô hát một bài ca rất

quen thuộc, rất gần gũi mà tôi ưa thích. Cô có thể hát lại cho tôi nghe

được chăng?

Tôi bắt đầu hát, hát xong một đoạn tôi giải thích:

- Bài ca này rất dài, là một vở kịch dành riêng cho trẻ con. Phiá

trước là chim mẹ đang dạy chim con bay, dặn dò những điều cần thiết mà

chim con phải chú ý đến.

Hạo Hạo nhìn tôi như ra lệnh:

- Hát tiếp đi!

Tôi ca tiếp:



- Con đừng hối hả, đừng hoảng hốt, Hãy bay lên đi, nhưng phải đề

phòng, Chú ó, lão diều xấu xa, đáng sợ, Còn ông chim ục, còn rắn hổ

mang...


Mắt Hạo Hạo chợt sáng lên, vẻ sung sướиɠ của hắn làm tôi đỏ mặt, hắn ca tiếp:



- Những kẻ ấy đều có thể chui vào phòng, Những kẻ ấy đều có thể leo qua tường, Lúc nào con cũng nên ghi nhớ nằm lòng...


Tôi ngạc nhiên:

- A, anh cũng biết hát nữa à?

Hắn nhíu mày nghĩ ngợi:

- Hình như tôi đã biết hát bản này trong giấc mộng, có lẽ thế. Vì cho tới bây giờ, tôi chẳng hề nghe một ai hát cả.

Tôi nói:

- Nhất định là anh đã nghe ai hát rồi, vì đây không phải là bài ca ít người biết, mấy năm trước bản này được phổ biến rộng rãi lắm.

- Thế cách đây khoảng bao lâu?

- Có lẽ hai, ba chục năm rồi.

Hắn trừng mắt nhìn tôi:

- Thế ai dạy cô hát bài này.

- Mẹ tôi.

Một khoảnh khắc im lặng trống rỗng, đôi chân mày của hắn nhíu lại suy nghĩ rồi trở lại bình thường. Rồi hắn vui vẻ cười nói:

- Tôi đã tìm được giải đáp rồi. Cô nghĩ xem phải không, mẹ cô và mẹ

tôi hai người thương nhau như chị em ruột, thân thích nhau như thế thì

lúc tôi được ba hay bốn tuổi gì đó, chắc mẹ cô đã dạy tôi hát nên bản

nhạc đối với tôi mới quen thuộc như thế.

Tôi nghi ngờ:

- Nghe từ lúc ba, bốn tuổi làm sao có thể nhớ được cho đến bây giờ.

- Tôi nghĩ là có thể được, ít nhất nó cũng có một ấn tượng trong tiềm thức.

Tôi bỗng nghĩ đến lần tôi và Trung Đan bàn về trí nhớ trong tiềm thức rồi liên tưởng đến tiềm thức của Gia Gia.

Gạt bỏ những việc trên qua một bên, tôi cúi xuống tháo chiếc giày

trượt băng để qua một bên, khi vừa tháo xong một chiếc thì tay tôi bị

một bàn tay khác chụp lấy, ngẩng đầu lên mặt tôi chạm phải đôi mắt nóng

bỏng của Hạo Hạo dán chặt vào mặt tôi. Hắn nhỏ nhẹ bảo:

- Cô Ức My, cô có còn nhớ cái lý luận về phiếm Ái của tôi đã nói với cô hay không?

Tôi khẽ gật đầu. Hắn nói tiếp, đôi mắt không rời tôi:

- Tôi có cái nhìn khác biệt về đàn bà. Với tôi mỗi người đàn bà đều

có những nét đáng yêu riêng, nhưng bây giờ. Đôi mắt hắn nhìn tôi thăm

dò. - Gần đây tôi thấy lý luận của mình không vững nữa, vì mỗi người

con gái có thể có một vài điểm phù hợp với cái nhìn của mình, nhưng khi

có sự xuất hiện của một người hội đủ tất cả những điều tôi mong ước, thì những người đàn bà khác bị lu mờ ngay.

Đôi mắt hắn từ chỗ nóng bỏng biến dần qua chỗ đắm đuối.

- Ức My! Cô có hiểu tôi nói gì không?

Tôi chầm chậm lắc đầu, băn khoăn:

- Tôi không hiểu gì cả!

- Thế thì để tôi bảo cho cô biết.

Hắn vừa nói vừa kéo mạnh tôi, mặt đối mặt. Tôi có thể nhìn thấy hình

mình trong lòng tử đen nháy đầy vẻ hoảng hốt, băn khoăn, mê loạn. Hắn

nói như thì thầm.

- Trung Đan có chỗ nào đáng yêu đâu Ức My? Hắn chẳng qua chỉ là con mọt sách, đâu xứng với em.

- Không phải thế. Tôi nói, cổ họng như thật khan - Anh không hiểu

được anh ấy, vì anh ấy có tư tưởng, nghị lực và cả lý trí.

- Thế tôi không có tư tưởng, nghị lực và lý trí sao?

Tôi cảm thấy thật rối rắm:

- Anh hình như cũng có chứ!

- Hình như à? Thế cô giải thích xem tại sao?

- Vì tư tưởng anh quá rộng rãi, thái độ anh đối với mọi người chung

quanh lại quá phóng túng, lúc nào cũng thích châm chọc không cần biết

điều ấy đúng hay sai. Anh lại không coi gì quan trọng kể cả cuộc sống và tình cảm, không trách nhiệm trên cả phương diện học hành lẫn chuyện

tình yêu.

- Tôi có nhiều khuyết điểm đến thế sao? Hạo Hạo chớp mắt - Đó là hình ảnh của một La Hạo Hạo trong mắt em đấy à?

- Vâng, nhưng có đúng không chứ?

- Cũng đúng phần nào, nhưng - Môi hắn kề sát mặt tôi - sau khi

thành hôn, cô không được phê bình tôi một cách cẩu thả như thế nhé, bây

giờ thì được, nhưng sau này tôi sẽ là người chồng cứng rắn và độc tài.

Tôi hoảng hốt:

- Anh lầm rồi, tôi không hề có ý làm vợ anh.

- Tôi không lầm. Hắn lạnh lùng nói - nhất định cô phải là vợ tôi.

- Không bao giờ!

- Nhất định phải như thế.

Môi hắn mơn tóc bên tai tôi:

- Sao mặt em lại nóng bừng như vậy. Sao tim em lại đập nhanh thế? Sao em lại hoảng hốt? Ai làm em xúc động? Em sung sướиɠ? Em sợ hãi? Bên

cạnh Trung Đan có bao giờ em có những cảm giác như thế này không? Ức My, nói cho tôi biết đi!

Tôi chống trả:

- Anh làm tôi hoảng hốt, Trung Đan mang đến cho tôi sự bình an.

- Bình an? Hạo Hạo hểnh mũi, hắn nói - Tình yêu không phải là vấn đề bình yên. Ức My, để tôi dạy em biết thế nào là tình yêu nhé!

Hạo Hạo xiết chặt khiến tôi ngộp thở, tim tôi đập nhanh, các mạch máu

như muốn vỡ tung ra. Tâm thần tôi mê loạn, tôi chỉ còn biết mở to mắt ra nhìn hắn.

Bỗng nhiên thân thể hắn bị tách rời ra, trước khi

biết chuyện gì đã xảy ra tôi nghe tiếng đấm thật to. Nhìn ra thân hình

to lớn của giáo sư La Nghị đang đứng giữa tôi và Hạo Hạo, bên cạnh đó là gương mặt tái mét của Trung Đan. Hạo Hạo bò dậy, đưa tay sờ cằm, đôi

mắt giận dữ của hắn đang ghìm giáo sư.

Những biến động xảy ra

làm tôi kinh ngạc, hoảng hốt không nói được lời nào trong sự xuất hiện

bất ngờ của giáo sư La Nghị và Trung Đan, cùng việc giáo sư đánh Hạo Hạo thẳng tay. Bên dưới cằm hạo Hạo xanh bầm, đủ thấy giáo sư La Nghị đã

đánh thẳng tay như thế nào. Hai cha con đứng đó nghinh nhau như đôi bò

rừng đang chạm sừng trước khi giao đấu.

Hạo Hạo lên tiếng:

- Hừ! Tại sao ba làm thế?

Tiếng hét to của giáo sư La Nghị:

- Tao đã từng cảnh cáo mày, không cho mày quấy nhiễu Ức My!

Hạo Hạo nghênh mặt lên, lạnh lùng hỏi:

- Ba cho là con không xứng với Ức My hả? Cha tưởng con và Ức My đóng

kịch đấy à? Ba lầm rồi! Đúng ra ba phải sung sướиɠ vì có người kềm chế

được con. Với Ức My, con không có ý qua đường. Ba hiểu không? Ba không

muốn có một đứa con dâu như Ức My hay sao?

Giáo sư La Nghị

lặng người không thốt lên một lời nào. Tôi cũng yên lặng, đưa mắt qua

bất chợt chạm phải tia mắt lạnh lùng của Trung Đan. Đôi mắt không mang

lấy một vẻ trách móc nào cả, nhưng đầy nét đau khổ, chua xót, xa lạ Tôi

muốn giải thích, nhưng tôi bị bấn loạn.

- Đồ điên khùng!

Tiếng hét của giáo sư La Nghị khiến tôi giật mình, tiếp đó một loạt tiếng chửi bới như sấm nổ vang.

- Đồ hư thối! Mày sẽ chết! Sẽ xuống địa ngục, xuống mười tám tầng địa ngục! Đồ súc vật! Mày muốn cưới đồ quỷ nào thì cưới tao không cần biết, nhưng nếu mày đυ.ng tới Ức My tao đập mày gảy cẳng, đồ thối tha! Thối

tha!

Chửi xong, ông nhảy chồm qua trước mặt tôi, những tiếng chửi như tạt vào mặt tôi:

- Ức My, em là đồ ngu, ngu như bò! Em cũng đáng chết, đáng chết lắm!

Hãy mở mắt ra xem con thú này có chỗ nào đáng cho em để ý hở? Sống sao

không chịu an phận cứ gây rắc rối hoài vậy. Đồ ngu! Đồ hư thối! Cả một

lũ hư thối!

- Hừ! Hạo Hạo lạnh lùng cắt đứt tiếng chửi rủa

của giáo sư La Nghị - Thôi ba đừng la lối um xùm nữa, bao nhiêu đó cũng đủ chứng tỏ điều con nghĩ là sự thật.

Hắn ngưng một lúc, đoạn chậm rãi nói:

- Ba đã tự lừa dối chính ba, có phải ba cũng yêu Ức My hay không?

Câu nói cuối cùng của Hạo Hạo như một quả bom nổ tung. Tất cả mọi

người đều sững sờ không ai mở miệng được nữa, kể cả kẻ vừa châm ngòi là

Hạo Hạo. Một thứ yên lặng khó chịu, tôi thấy giáo sư La Nghị nhảy tới

trước, rồi Hạo Hạo lăn tròn trên thềm.

Mồm tôi há hốc. Tôi

kinh hoàng trước diễn biến này. Hạo Hạo lồm cồm ngồi dậy, trên mặt hắn

lại thêm một vết bầm xanh, mắt hắn đỏ ngầu, hắn lườm giáo sư đoạn xông

đến hai tay nắm chặt, nghiến răng, thái độ như quyết sống chết một phen.

Tôi hoảng hốt la to:

- Đừng làm thế!

Tôi không thể nhìn thấy cảnh hai cha con họ đập nhau, nhất là vì tôi, vì

thế, tôi nhảy vội xuống chạy về phiá hai người. Nhưng tôi đã quên mất

chiếc giày còn lại trên chân nên khi nhảy xuống, chân trợt trên thềm,

tôi bị ngã ập xuống nền xi măng, cơn đau từ chân như động lên tim khiến

tôi hét lên. Sự đau đớn như xé rách da thịt, rồi tôi nghe tiếng chân

người chạy đến, ba khuôn mặt cúi xuống nhìn tôi - Hạo Hạo, Trung Đan và giáo sư La Nghị.

Tôi cắn răng, nhắm chặt mắt. Có người đυ.ng vào chiếc chân đau, tôi hét to, mồ hôi ướt đẫm lưng. Tôi nghe tiếng Hạo Hạo bảo:

- Ức My bị gãy xương rồi, phải mời bác sĩ đến ngay mới được.

Rồi có người bồng tôi lên, tôi mở mắt ra thì ra là giáo sư La Nghị,

đôi mắt ông nhìn tôi không những với vẻ lo lắng không thôi mà còn pha

lẫn sự xúc động hoảng hốt. Ông bảo:

- Mau mời bác sĩ đến nhanh đi!

Hạo Hạo chạy vụt đi, tôi biết hắn đi gọi bác sĩ. Giáo sư La Nghị bế

tôi vào nhà, sự đau nhức càng lúc càng gia tăng. Từ đuôi mắt tôi có thể

nhìn thấy gương mặt của Trung Đan trắng bệch như không một giọt máu. Sự

đau khổ ẩn hiện trong mắt, chàng quay người đi ra.

Phiá ngoài, ánh nắng cuối cùng trong ngày kéo dài chiếc bóng của chàng trông thật

cô đơn, thật tội nghiệp. Tim tôi đau thắt, muốn gọi chàng lại, nhưng sự

đau đớn làm tôi thốt không ra tiếng. Tôi ngất đi.