Chương 19
Nhược Trần có cảm giác như cơ thể bị xé nát từng mảnh. Trở về Vườn mưa gió với biết bao nhiêu bàng hoàng, đau khổ chua xót và mệt mỏi, chàng ngồi phịch xuống ghế với ly rượu, với những điếu thuốc tiếp nối và cả một khối óc mù sương.- Cậu ba vẫn chưa tìm thấy Vi à?
Bà Lý rụt rè bước tới hỏi. Nhược Trần quay phắt lại.
- Từ rày sắp lên đừng nhắc đến tên cô ta ở đây nữa, tôi không thích nghe.
- Sao thế?
Bà Lý biết tánh Trần thương hại:
- Không lẽ cậu tìm thấy cô Vi rồi sao?
Nhược Trần cắn môi, mắt tóe lửa.
- Tìm được rồi có sao không? Cô ta đã có tình nhân rồi, cái thằng bác sĩ gì... gì đó. Không lẽ tôi phải mời cả hai về đây sao?
- Cô Vi có bạn rồi?
Bà Lý nhìn Trần không tin:
- Làm gì có chuyện đó?
- Sao lại không? Chính mắt tôi trông thấy đây mà?
Bà Lý vẫn lắc đầu.
- Tôi không tin vì tôi biết cô Vi chỉ thương có một mình cậu thôi. Người ta thương cậu mà cậu cứ làm người ta buồn hoài thì làm sao sống?
Nhược Trần bối rối.
- Làm sao bà biết cô ấy chỉ yêu có một mình tôi? Không lẽ... Không lẽ cô ấy dám nói thẳng với bà điều đó sao?
- Cô Vi không nói thẳng với tôi nhưng tôi biết, không phải chỉ có tôi thôi mà ai cũng thấy cả, ngay lúc ông chủ còn sống, ông chủ cũng...
Nhược Trần ngồi bật dậy.
- Cha tôi cũng biết, thế ông đã nói gì với bà?
- Trước ngày qua đời không bao lâu, ông chủ có hỏi tôi: "Bà Lý bà thấy cô Vi đối với thằng Trần thế nào? Tôi nói cũng tốt lắm thì ông cười bảo "Chúng xứng với nhau lắm phải không, chỉ tiếc là tánh thằng Trần bay nhảy quá sợ sau này Vũ Vi khổ thì tộỉ" Sau đó ông chủ còn tiếp "Nhưng không sao đâu, Vũ Vi không phải tay vừa, thế nào cũng cho Nhược Trần thấm đòn cho xem". Đấy cậu thấy không, ngay cả ông chủ cũng nhìn ra chuyện đó, vì vậy mới di chúc vườn mưa gió nầy lại cho cô Vi, chúng tôi không lạ vì biết rằng để miếng vườn này lại cho cậu thì sẽ bị hai cậu lớn giành giựt lôi thôi, để cho cô Vi chẳng là để cho cậu một thứ sao?
Nhược Trần bàng hoàng, chàng như kẻ vừa chợt tỉnh mộng. Chuyện đơn giản thế ngay cả bà Lý còn phân tách ra, thế mà ta? Tại sao ta lại ngu muội như vậy? Cha ta tài thật, tất cả đã sắp xếp xong xuôi chỉ vì ta, thế mà ta? Ta lại dám nghi ngờ sự trong sạch của nàng. Ta đã tàn nhẫn xem thường nhân cách Vi! Lỗi tại ta, tại ta cả.
Nhược Trần ôm đầu. Vi ngã vào vòng tay tên bác sĩ họ Ngô cũng tại ta. Nhưng... Họ đã có sự liên hệ gì chưa? Trần bối rối chàng nhớ lại đoạn thư của cha
"... Cha đã cho người theo dõi kỹ Vũ Vi, tên bác sĩ Ngô hình như đã tiến xa...
Nếu con muốn đoạt Vi trong tay hắn, cha không phản đối, có điều phải nhẫn nại nhiều lắm, vì bác sĩ Ngô đã đi trước con khá lâu... "
Nếu không có đoạn thư này chắc Trần đã không đẩy Vi vào ngõ hẹp. Nhưng tình yêu thường đồng nghĩa với sự ích kỷ, Trần làm sao chịu được chuyện Vi bắt cá hai tay? Vả lại, cha đã cảnh cáo trước, có tính cách tình địch phải đề cao cảnh giác là chuyện thường. Có điều Trần đã vụng quá làm đổ vỡ tất cả, đẩy Vi vào vòng tay tên bác sĩ Ngô. Trần giận dữ. Máu ghen bốc lên mặt. Nhưng ta cho nàng không trong sạch, thế còn ta? Ta có nên người không?
Nhược Trần hút thuốc lu bù. Trước mắt chàng bây giờ chỉ có đám sa mù đen. Đời ta tối tăm quá, tên bác sĩ dù sao cũng sáng giá hơn. Tim Trần thắt lại. Từng giọt, từng giọt máu buồn chảy dài khắp tạng phủ. Ta đã từng yêu, yêu điên cuồng một Cát Hà đế độ bỏ đi hoang hơn bốn năm, thế mà không hiểu sao lần nầy ta lại khổ thế nầy?
Nhược Trần tiếp tục ngồi yên với điếu thuốc, mãi đến lúc có tiếng chuông cửa reo và tiếng xe chạy vào chàng mới bừng tỉnh.
Người bước vào là luật sư Mậu.
- À cậu Trần, cậu làm gì mà mấy hôm nay không đến hãng? Ông quản lý đợi cậu mãi mà vẫn không thấy tới.
Trần nhớ sực đến công việc phải làm. Mấy ngày nay, trái tim Trần không hiểu đi đâu mất. Bây giờ ông Mậu nhắc đến chàng mới nhớ. Phải rồi, ngoài Vi ra ta còn biết bao nhiêu việc chờ đợi. Hãng nếu chẳng đứng được cha ta làm sao nhắm mắt dưới suối vàng. Nhược Trần đứng dậy thở ra. Chàng hỏi ông Mậu:
- Bác dùng rượu nhé?
- Vâng.
Nhược Trần rót rượu cho ông Mậu rồi thêm đá. Nhìn vẻ uể oải của Trần, ông Mậu hỏi:
- Cậu có chuyện buồn à?
Nhược Trần yên lặng rít thuốc, luật sư Mậu cười nhẹ.
- Có phải vì cô Vi không?
Nhược Trần ngạc nhiên quay lại.
- Sao bác biết?
Ông Mậu tránh mắt Trần.
- Ban nãy cô Vi có đến tìm tôi.
- Để làm gì thế?
Nhược Trần lo lắng. Có phải chăng vì chuyện hôn nhân với tên bác sĩ Ngô, Nhược Trần hồi hộp. Nhưng lấy nhau đâu có cần luật sư?
- Cô ấy đến tìm tôi hỏi xem có cách nào sang tên Vườn mưa gió cho cậu không?
Nhược Trần đứng bật dậy.
- Cha tôi đã có ý tặng cho cô ấy thì cô ấy giữ chớ sang tên lại cho tôi làm gì? Người phải đi khỏi đây là tôi chứ đâu phải cô ta, tài sản của Vi rồi mà.
Luật sư Mậu vội can.
- Cậu đừng nóng, tôi cũng đã cố gắng hết sức giải thích cho cô Vi hiểu là cha cậu có dặn không chuyển nhượng hay tặng dữ cho người khác nên tôi không thể làm gì được hết, nhưng cô ta vẫn không nghe. Cậu Trần, cậu đã nói gì mà cô ấy có vẻ buồn quá như vậy? Vi có nói với tôi là việc cha cậu tặng nhà cho cô ấy chỉ khiến cho nhiều người hiểu lầm và đánh giá trị. nhân cách cô ấy. Cậu Trần, tôi biết tánh cô Vi lắm, nếu không phải cậu mà là người khác thì chắc cô ấy không giận thế đâu. Cậu biết tại sao không? Vì cô ấy yêu cậu.
Nhược Trần bàng hoàng, đây là lần thứ nhì Trần nghe đến ba tiếng đó.
- Sao bác biết?
- Chỉ có những người con gái đang yêu mới hay hờn thôi, cậu Trần, tại cậu là người trong cuộc nên cậu không nhìn thấy thôi.
Luật sư Mậu đặt ly rượu xuống.
- Nhưng dù thế nào thì chuyện hãng cũng rất quan trọng, cậu đừng vì lý do gì mà bỏ bê để cha cậu buồn dưới suối. Thôi bây giờ tôi đi, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi nhé.
Luật sư Mậu đã đi Trần vẫn còn ngỡ ngàng. Màn đêm buông xuống từ lâu.
Pho tượng dưới ánh trăng như một nữ thần cô đơn. Trần bước tới cạnh cửa với nỗi buồn cấu xé.
Suốt một đêm không ngủ. Mí mắt cay nhòa. Tình yêu, sự nghiệp, tương lai... Sau cùng Trần quyết định.
"Vi.
"Khi em nhận được thư này thì tôi đã rời khỏi vườn mưa gió. Tôi nghĩ chỉ có cách đó, em mới hài lòng trở về.
Vườn mưa gió không thể vô chủ được, tôi mong là em sẽ không để nó hoang tàn. Bức tượng thần tình yêu vẫn đứng vững trong vườn chờ đợi em.
Vì trách nhiệm nặng nề của cha để lại, không thể bỏ bê, nên sau nhiều ngày suy nghĩ tôi đã hiểu trách nhiệm và bổn phận mình. Tôi cũng biết với con người hư đốn hiện nay của tôi, tôi không xứng với em, vì vậy phải có một cái gì thì em mới trở lại. Vũ Vi, vị thần hộ mệnh của tôi, xin hãy vì tôi cũng như vì cha tôi mà dành cho tôi một cơ hội mà trong đó tôi có thể hãnh diện trước Vi để nói:
Tôi yêu em!
Có thể Vi sẽ cười khi nghe tôi nói thế. Vì biết đâu Vi chẳng là của người khác rồi. Nhưng với tôi đó là sự thật, một sự thật mà tôi không biết phải làm thế nào hơn để tỏ bày. Nếu Vi quả đã có hình bóng khác rồi thì tôi sẽ lặng lẽ rút lui, lặng lẽ trở về gác hẹp của đời mình, để cầu chúc cho hạnh phúc của em. Và tôi cũng sẽ sẵn sàng chờ đợi ngày cánh chim ngày nào trở về (Không biết ngày đó có thật không hở Vi?)
Bây giờ thì tôi rất bình thản, tôi đã biết rõ mình, biết rõ ràng mình có một quá khứ ghê tởm. Do đó tôi sẽ cố gắng gội rửa, cố gắng khôi phục lại sự nghiệp của cha tôi để trở thành một người đàn ông đúng nghĩa. Nhưng tôi vẫn hy vọng không biết đến lúc đó Vi có còn chờ đợi tôi không?
Vườn mưa gió là di sản yêu quí nhất của cha tôi đã tặng cho Vi, đó là quyết định hợp lý của người, chỉ có Vi mới xứng đáng thừa hưởng. Bây giờ tôi đi, nhưng mong rằng một ngày đó tôi sẽ trở lại, chắc chắn lúc đó tôi sẽ xứng đáng hơn, chỉ mong rằng Vi cũng còn không. Và nếu chẳng may vườn mưa gió bấy giờ có ông chủ của nó rồi thì tôi sẽ bỏ đi, lại tiếp tục cuộc sống lang bạt của mình.
Nói gì thì cũng không bày tỏ được hết niềm riêng. Bây giờ Vườn mưa gió đã không còn mưa gió mà chỉ có nắng và mặt trời đang ló dạng ở chân trời.
Trời chưa xanh mà tình đã vỡ,
Lòng trăm mối tơ đợi ngày gỡ.
Một ngày nào đó biết đâu hai câu thơ kia sẽ chẳng đổi thành.
Trời chưa xanh nên tình chưa hết,
Lòng đã cùng thì duyên sẽ nên.
Phải không Vi?
Lúc nào cũng chờ đợi em.
Nhược Trần"
Viết xong thư, Trần sắp xếp áo quần vào túi xách nhỏ, rồi mang xuống lầu. Bà Lý đang quét dọn nhìn lên.
- Cậu ba đi chơi xa à?
- Không phải, tôi dọn đi.
- Sao vậy?
Bà Lý ngạc nhiên, Nhược Trần đưa phong thư cho bà.
- Bác đưa dùm cho ông Triệu, bảo ông ấy đánh xe mang đến địa chỉ nầy cho cô Vi, để cô ấy dọn về.
- Nhưng mà... Nhưng mà.
Bà Lý ngơ ngác:
- Cô Vi dọn về thì cậu đâu cần phải dọn đi?
- Tôi không phải đi luôn, một ngày nào đó tôi sẽ trở về.
Nhược Trần xác định, xong không đợi bà Lý hỏi thêm, chàng bỏ ra cửa.
Nửa giờ sau, bức thơ Trần đến tay Vi, đọc xong thư, Vi bàng hoàng nàng lắp bắp với ông Triệu đang đứng chờ.
- Ông về đi, tôi chưa định về đâu.
- Nhưng mà...
Ông Triệu cung kính:
- Cậu ba đã dặn tôi rước cô về nhà.
Vi thở dàì.
- Ông đững ngại, tôi sẽ về nhưng không phải ngay bây giờ, hãy để tôi tính lại thời gian.
Ông Triệu khó xử.
- Nhưng cậu ba đi rồi, bây giờ cô không về thì...
- Ông cứ yên tâm, tôi sẽ điện thoại thường xuyên về nhà.
Rồi như sực nhớ điều gì, Vi chạy đế hộc tủ lấy ra một gói giấy.
- Ông làm ơn mang cái nầy nề cho bà Lý, để bà ấy chi phí trong nhà.
Ông Triệu lắc đầu.
- Thôi không cần cô ạ, chúng tôi chịu được rồi.
- Đừng cãi tôi mà.
Vi nhét đại tiền vào tay ông Triệu:
- Vườn mưa gió là của tôi, phải không? Vậy thì ông cứ mang về. Theo di chúc của ông chủ, thì đúng ra mấy ông còn được hưởng tiền thưởng hai trăm ngàn nữa, chúng tôi còn chưa có, đâu dám để ông và vợ chồng ông Lý thiệt thòi thêm.
Ông Triệu bất đắt dĩ phải nhận tiền.
- Thôi được rồi, nhưng dù sao chúng tôi cũng mong cô sớm về...
Vũ Vi cười.
- Ông cứ yên tâm, à còn một điều nữa...
- Dạ thưa chi?
- Đừng để vườn đầy có ông nhé.
- Vâng cô yên tâm, chúng tôi cố gắng chăm sóc để đón cô về nữa chứ?
Ông Triệu đi rồi, Vi lại ngôì xuống đọc thư. Những giòng chữ thắm thiết nhảy múa trước mặt, nàng vuốt ve trang giấy với bao niềm vui rộn rã trong tim.
Có tiếng chuông cửa reo, Vi giật mình quay lại, bác sĩ Ngô vui vẻ với bó hoa hồng trên tay bước vào.
- Tôi mang hồng đến cho Vi đây. Tối qua Vi đến luật sư khiến tôi lo quá. Hôm nay định mục đi chớ, mình đi đâu nào? Ông bác sĩ Lý cứ chọc mãi. Ông ấy hỏi bao giờ mời ông ấy ăn cưới, Vi trả lời giùm đi!
- Trả lời à? Không bao giờ có chuyện đó, chúng ta sẽ không thể lấy nhau được.
- Cái gì? Vi nói gì lạ thế?
Bác sĩ Ngô bôí rối, Vi bước tới với nụ cười trên môi.
- Vâng xin lỗi bác sĩ, tôi biết bác sĩ là người tốt, nhưng tôi không thể làm vợ bác sĩ được, chuyện tình cảm của chúng ta tốt nhất nên dừng lại ở đây.
- Nhưng... Nhưng mà...
Vũ Vi bước tới bên cửa.
- Bây giờ tôi có chuyện phải đi gấp, bác sĩ có ra xin khép cửa lại hộ.
Nàng chào bác sĩ Ngô lần nữa rồi như kẻ mộng du đi ra khỏi nhà, để ông Ngô ngơ ngác với bó hoa hồng ở lại bên trong.