Chương 12
Những ngày kế tiếp là những ngày trầm lặng. Bồi Trung, Bồi Hoa không có đến vườn mưa gió quấy rầy nữa. Ông Nghị trở lại đời sống yên ổn và hạnh phúc.Thời tiết dù càng lúc càng lạnh, nhưng ông Nghị càng ngày càng có vẻ khỏe hơn. Bác sĩ Hoàng hàng tuần vẫn đến thăm mạch cho ông Nghị, ông tuyên bố bệnh ông Nghị đang đi vào khoảng thời gian yên nghỉ không bành trướng, nói thế không có nghĩa là cơn bệnh giảm bớt mà có nghĩa bệnh không nặng thêm thôi. Đấy cũng là một thứ tin vui. Vũ Vi và Nhược Trần đều sung sướиɠ, họ cũng thầm mong biết đâu với sự ngủ yên của cơn bệnh, thời gian chẳng có sự khám phá mới mẻ của y học và ông Nghị biết đâu chẳng được chữa lành?
Nhược Trần bắt đầu tới hãng dệt làm việc, Vũ Vi biết, chàng đi làm không phải vì ưa thích công việc mà chẳng qua chỉ để làm vui lòng ông Nghị thôi.
Nhưng một hôm, giữa lúc Vi và cha con ông Nghị cùng ngồi sưởi trong phòng khách, Vi còn nhớ hôm ấy nàng mặc bộ áo màu cam, thì đột nhiên Nhược Trần chồm tới với cây bút và mảnh giấy trên tay, chân dung nàng được phát họa trên giấy. Trần vẽ xong lại sửa. Sau cùng đưa cho Vũ Vi hỏi.
- Sao có giống cô không?
Vũ Vi ngắm tranh, nàng thấy có gì đổi khác trên bộ áo người trong tranh. Phải rồi kiểu áo đã đổi khác với chiếc thắt lưng tơ.
- Đẹp lắm, đẹp hơn cả người thật, anh có hoa tay lắm, học họa đi.
- Không được, học họa bây giờ thì đã muộn quá.
Nhược Trần đáp.
- Tôi phải chọn môn kiến trúc hay trang trí có vẻ thích hợp hơn.
Ông Nghị lên tiếng.
- Đâu đưa bức họa tôi xem.
Vũ Vi đưa qua, ông Nghị ngắm bức tranh với tất cả thích thú ngắm xong, ông xếp lại bỏ túi.
- Cho tôi bức hình này nhé!
Vũ Vi không để ý chuyện đó, nàng chỉ nghĩ ông Nghị thương con nên với bất cứ tác phẩm nào của con ông cũng thấy thích thú. Không ngờ qua ngày sau, bức họa trên đã qua tay ông quản lý hãng dệt. Và một tuần lễ tiếp đó, một bộ áo bằng tơ mềm với tay rộng, thắt lưng to được mang đến vườn mưa gió. Vũ Vi trở thành người mẫu tình cờ. Nhược Trần nhìn áo ngạc nhiên.
- Ủa! sao giống chiếc áo hôm trước tôi vẽ kiểu quá thế?
Ông Nghị mỉm cười.
- Đúng thế, con xem thử có chỗ nào cần sửa nữa không?
Bộ áo màu xanh nhạt, chiếc thắt lưng cùng màu, Nhược Trần thành thật.
- Được rồi, nhưng nếu chọn màu xanh xám đẹp hơn, chiếc cà vạt cho to bản hơn một chút, cũng như chiếc thắt lưng phải sậm hơn mới nổi.
Một tháng sau, ông quản lý chạy lại vui vẻ báo tin.
- Ồ đơn đặt hàng nhiều quá, Huê Kỳ họ có vẻ chịu kiểu áo này, họ muốn chúng ta cung cấp thật nhiều và đòi hỏi cho thêm một ít mẫu khác. Cậu ba gắng vẽ thêm đi chứ!
Đúng là một sự ngạc nhiên kỳ thú, Nhược Trần không hiểu tại sao kiểu áo như thế lại được đón nhiệt nồng nhiệt vậy, có điều chàng đã thấy thích thú trong công việc, chàng bắt đầu nghiên cứu kiểu áo, loại vải, để chọn thứ vừa ít tốn kém nhưng lại vừa xinh, gần như suốt ngày Trần ở luôn trong xưởng.
Ông Nghị sung sướиɠ phát điên hãnh diện nói với Vi.
- Đó cô thấy không, Nhược Trần không phải đồ bỏ, nó sẽ trở thành nhà vẽ kiểu áo lừng danh nhất cho xem.
Vũ Vi trở thành người mẫu ngang xương, chiếc áo đầu tiên nào cũng không khỏi qua tay nàng. Mặc vào, bước tới bước lui, xoay tròn trước mắt cha con ông Nghị.
- Thế này thì tôi phải có thêm lương người mẫu chứ?
Nhược Trần cười.
- Cô đổi nghề cũng không dở đâu, vì cô biết không, thân hình cô khá đẹp.
Nhưng ông Nghị đã chen vào.
- Không được, không được đổi nghề, tôi không thích số mười ba xui xẻo lắm.
- Cái gì mà số mười ba?
Nhược Trần ngạc nhiên, thế là ông Nghị phải đi một đường giải thích. Trước khi gặp Vi, ông đã từ chối đến mười một cô y tá và thái độ độc tài ngang bướng của Vi đã chinh phục ông thế nào. Nhược Trần được dịp cười bằng thích, chàng vỗ mạnh vào vai cha.
- Cô nàng "Nữ bạo Chúa" nầy quả có tài chinh phục phải không cha?
Vũ Vi đỏ mặt, nhất là đôi mắt sáng của Trần cứ nhìn xoi mói vào người khiến nàng thấy nóng người. Nhưng Vũ Vi bỏ qua hết, vì bếp lửa hôm nay thiệt ấm, lửa cháy thiệt đẹp. Có nhiều lúc nghĩ lại Vi chợt phân vân, cứ bị lôi cuốn bởi vườn mưa gió nầy mãi đến lúc phải xa nó nàng sẽ sống ra sao? Nhắm có còn thích nghi được với xã hội hỗn độn bên ngoài không? Nhất là mùi ê te, mùi máu mủ và thuốc men của bệnh viện?
Và như thế, mùa Xuân lặng lẽ đến. Mưa vẫn còn, những cơn mưa phùn lất phất suốt ngày Vũ Vi yêu mưa khôn cùng, có lẽ vì tiếng mưa của trời và chữ "Vũ" của nàng quá gần nhau, nàng thường bước trong mưa, lắng nghe tiếng mưa rơi và nhất là ngắm cảnh mưa mù buổi sáng hay buổi chiều.
Hôm ấy trời vẫn mưa nhưng lại trùng với ngày nghỉ hàng tuần của Vi. Suốt một ngày quây quần bên hai cậu em trai, nghe tường trình chuyện học hành và những cuộc vui bè bạn của họ Vũ Vi mới nhớ ra, những đứa em nàng đã lớn đã đến tuổi biết tình tự trai gái cả rồi. Buổi tối, Vi kéo hai chị em đi ăn cơm tiệm, ngồi quây quần trên bàn, đột nhiên cậu em lớn của nàng lên tiếng.
- Thưa chị, mấy năm nay tụi em làm khổ chị nhiều quá. Bây giờ được lên đại học cả rồi, chúng em có thể vừa làm vừa học, còn chị dù sao cũng đã 23, chị cũng nên để ý đến vấn đề hôn nhân, đừng e ngại gì nữa mà lỡ dở cuộc đời của chị
Ồ! Lập Đức đã biết nói một câu như vậy thì chứng tỏ nó không còn nhỏ nhắn gì nữa, nó đã trưởng thành, Vi nghĩ. Có điều câu nói tuy cần thiết nhưng đã khơi trong tim Vi biết bao nỗi buồn. Ra đời sớm chung đυ.ng với khá nhiều người. Nhưng Vi vẫn chưa hề biết tình yêu là gì. Ta chọn ai đây? Vi tự hỏi. Chung quanh nàng không phải là không có người theo đuổi. Nhưng gần như chẳng có ai hợp ý cả. Có phải vì ta kén chọn quá không? Nhưng khi kiểm điểm lại nàng thấy không hề có chuyện đó. 23 tuổi rồi. Tuổi xuân còn chờ bao lâu nữa?
Thế là tối hôm ấy Vi nhận lời mời của bác sĩ họ Ngô ở phòng quang tuyến đến vũ trường Hoa Quốc nhảy đến khuya... Nhưng không hiểu sao Vi vẫn thấy lạnh chớ không có một ánh lửa nhỏ nào đủ soi nóng cái lạnh của lòng.
Hai giờ khuya trở về vườn sa mù, bác sĩ họ Ngô đã gọi taxi đưa Vi về đến tận cổng. Sau những lời từ biệt, Vi dùng chìa khóa riêng để mở cổng vào nhà. Mưa bụi phớt nhẹ trên má, tuy trời vẫn lạnh nhưng Vi vẫn thích chậm bước trong mưa, những âm thanh rạt rào từ rừng trúc, mùi dạ lý hương thoảng qua mũi khiến nàng không muốn vào cửa vội.
Bước quanh theo đường mòn, sỏi rên nhẹ dưới chân. Đèn trên lầu hai vẫn sáng khiến Vi ngạc nhiên. Đèn phòng của Nhược Trần. Như vậy là chàng vẫn còn thức. Vi bước nhẹ chân, nàng không muốn bước chân mình làm kinh động ai cả.
Giữa lúc Vi dè dặt bước thì một bóng đen từ bên rừng trúc bước ra cản trước mặt.
Vi hoảng hốt định kêu lên, nhưng bóng đen đã lên tiếng.
- Đừng sợ, tôi đây mà!
Giọng nói Nhược Trần, Vi hú hồn.
- Anh làm gì thế? Tôi tưởng ai chứ.
- Tưởng ai à?
Nhược Trần cao giọng:
- Tôi ra đây chỉ để đón cô thôi.
- Đón tôi?
- Ờ. Đừng vào nhà vội, chúng ta đi dạo trong vườn một chút nhé?
- Bây giờ à? Anh biết mấy giờ rồi không?
- Cô biết không?
Nhược Trần hỏi, Vũ Vi bực mình.
- Bố anh đâu có ra lệnh cho tôi là phải mấy giờ về đâu? Vả lại tôi vẫn còn trách nhiệm cơ mà.
- Trách nhiệm, trách nhiệm!
Nhược Trần nổi nóng:
- Tại sao cô đi chơi long rong được, còn tôi muốn nói chuyện với cô thì cô lại đem chuyện đó ra nói chứ?
- Ô kìa, lạ chưa?
Vũ Vi mở to mắt.
- Hôm nay anh làm gì lạ thế? Tại sao lại gây sự với tôi?
- Đâu dám, Nhược Trần nhún vai:
- Cô cứ đi chơi với người ta đến hơn nửa đêm mới về chả sao, còn tôi muốn nói chuyện với cô mấy phút, cô cũng không chịu nữa à?
Vũ Vi yên lặng. Trong bóng đêm nàng không nhìn thấy khuôn mặt của Trần, nhưng giọng nói và ánh mắt nặng của chàng khiến nàng ngỡ ngàng.
- Hôm nay sao anh khó chịu thế? Anh nói chuyện mà tôi cứ ngỡ như ông chồng nào ghen tương đang trách vợ? Anh Trần có phải anh vừa mới uống rượu không?
- Uống rượu à? Nhược Trần hừ nhẹ.
- Cô cứ làm như cảnh sát không bằng, tôi làm gì uống rượu. Suốt ngày đến xưởng lo nghiên cứu, tìm hiểu còn thì giờ đâu mà để ý đến chuyện khác?
Vũ Vi phì cười:
- Vâng, vâng tôi biết, nhưng bỏ qua chuyện đó đi, anh cho tôi biết đã có chuyện gì không vuỉ
- Không có chuyện gì hết!
- Thế thì tại sao? Vũ Vi ngỡ ngàng, bàn tay nàng chợt đυ.ng phải bàn tay Trần một bàn tay lạnh và đẫm ướt.
- Trời ơi, anh dầm mưa lâu lắm rồi à?
- Vâng, khoảng một hai tiếng đồng hồ.
Vũ Vi kêu kên:
- Anh có điên không mà dầm mưa như vậy?
- Thế còn cô, tại sao cô lại dầm mưa?
Vũ Vi không trả lời, nắm tay Nhược Trần lôi mạnh.
- Vào nhà đi, bằng không bệnh bây giờ.
Nhược Trần đẩy Vi ra.
- Đừng dùng ngôn ngữ y tá đối với tôi, tôi không phải là bệnh nhân của cô.
Vũ Vi bối rối:
- Tôi không hiểu hôm nay anh làm sao thế?
Nhược Trần quay sang:
- Ban nãy ai đưa cô về? Có phải tên bác sĩ đó không?
- Vâng, rồi sao?
Vũ Vi khó chịu thách thức, bàn tay Nhược Trần bóp mạnh.
- Cô yêu hắn lắm à?
- Anh có điên không? Tôi yêu hay không mặc tôi, anh làm gì mà hỏi kỹ thế?
- Yêu một thằng bác sĩ có sung sướиɠ gì đâu, tối ngày chỉ lo vậy lộn với thuốc men vi trùng... Nó đâu mang lại được tình yêu cho cô, tôi dám cá, thằng bác sĩ đó chỉ....
- Ồ, anh Trần, Vũ Vi bất mãn, nàng ghét nhất là giọng lưỡi khinh thường của chàng. Nhược Trần thật đáng giận.- Yêu cầu anh miễn phê bình cho, đó là công việc riêng tư của tôi.
- Tôi không có quyền chen vào à?
Nhược Trần càng nổi nóng:
- Thế, chuyện riêng của tôi cô có quyền chen vào chứ? Vâng thì tôi vẫn có quyền đó, tôi cho cô biết, tôi không thích tên bác sĩ kia, cũng như tôi không muốn thấy cô về khuya như vậy.
- Xin lỗi, anh thích hay không thích là chuyện của anh, tôi không cần biết.
Vũ Vi cố gắng thoát khỏi tay Trần, nhưng anh chàng nắm chặt quá.
- Buông tôi ra không? Anh lấy quyền gì mà nhảy xổm vào đời tư của tôi chứ?
Nhược Trần quắc mắt:
- Lấy quyền gì à? Quyền nầy đây.
Và nhanh như chớp, anh chàng cúi xuống, Vũ Vi trong nột phút bất ngờ tránh không kịp lãnh đủ nụ hôn.
Tất cả đến một cách quá đột ngột, chẳng có một sự chuẩn bị tâm lý nào cả, nên khi môi Vi bị môi Trần gắn chặt, nàng chẳng cảm thấy lâng lâng hay một cảm giác lãng mạn nào, mà chỉ có một niềm đau bất mãn, giận dữ và ghê tởm, Vi cố gắng chống trả, vùng vẫy, nhưng chẳng thoát được vòng tay rắn chắc của đối phương. Sau khi Vi đành để Trần hôn, nhưng mắt nàng, đôi mắt mở to nhìn chằm vào kẻ bức hϊếp mình với bao nhiêu căm thù.
Rồi Trần cũng buông Vi ra, đôi mắt sáng rực của hắn như một sự thách thức của kẻ chiến thắng. Vi đẩy mạnh Trần ra khỏi người, và không bỏ lỡ cơ hội, tát nhanh vào gã con trai trước mặt.
- Anh khốn nạn, hạ tiện lắm! Anh nghĩ tôi là hạng gái nào chứ? Anh tưởng cha anh bỏ tiền ra mướn tôi là anh muốn làm gì tôi thì làm ư? Đừng có lầm, cậu công tử bột ạ. Bây giờ tôi mới hiểu ra, anh đúng là một thứ điếm đàng... Xin lỗi, tôi không phải là Cát Hà, không phải là đối tượng dễ dàng cho hạng người như anh đâu, nếu anh còn một hàng động mất dạy nào vối tôi nữa, tôi sẽ lập tức rời khỏi Vườn mưa gió nầy ngay.
Nhược Trần ngỡ ngàng trước thái độ hung dữ của Vi, chàng chết đứng trong bóng đêm. Vi bỏ Trần đứng đó, chạy nhanh vào nhà.
Đến phòng, nàng đứng trước kính soi lại gương, khuôn mặt ướt đẫm và rối bù vù mưa, đôi mắt đen nháy cứ mở trừng. vi không biết mình đã nói gì, có điều nàng không dám tin là chuyện vừa xảy ra là một sự thật.
Đêm thật vắng, chỉ có gió lùa qua cửa. Phòng của Nhược Trần cạnh phòng nàng. Vũ Vi lắng tai nghe. Nếu Trần trở về phòng thì tiếng động của chàng hẳn nàng đã nghe, nhưng tại sao chẳng có một âm thanh nào cả. Một chút bối rối hòa lẫn lo lắng len qua tim Vi. Đêm xuân mưa gió lạnh, chàng vẫn đầm mình trong mưa được sao?
Bước tới cửa sổ khẽ vén màn nhìn ra ngoài trời, ánh sáng hắt từ hồ phun nước cho thấy chỉ có bức tượng thần Vénus bất động. Vi đảo mắt quanh khu vườn, tất cả chỉ có bóng cây xào xạc. Trời lạnh thế này không lẽ chàng vẫn đứng trong mưa?
Mặc kệ: một chút hờn dỗi. Vi khép màn cửa lại, mở máy sưởi rồi leo lên giường. Thôi ngủ, sáng mai còn phải tiêm thuốc cho ông Nghị. Kệ hắn, hắn điên mặc hắn! Ngủ đi. Mai có bác sĩ Hoàng đến. Nhưng chàng dầm mưa? Thôi... thôi ngủ đi mà... Hắn chỉ là một thứ lãng tử côn đồ, coi đàn bà như trò chơi, hắn có thành thật yêu ta đâu mà phải để ý chuyện hàm hồ ban nãy. Không lẽ ra đã yêu hắn? Đừng điên... Hắn là rắn độc đấy, ngủ đi.
Vũ Vi lăn qua, vùi đầu vào gối. Nhưng tại sao chàng chẳng chịu vào nhà? Mưa gió thế này... Làm gì ta cứ nghĩ đến chuyện đó mãi thế?
Cơn mệt mỏi kéo đến, hình như Vũ Vi ngủ được một chút, rồi lại giật mình thức dậy, nhìn về phía cửa sổ. Trời chưa sáng hẳn, có tiếng chân bước ngoài hành lang rồi dừng lại trước phòng bên cạnh. Trời ơi, hắn khùng thật, dầm mưa suốt đêm đến giờ này mới trở về phòng, Vũ Vi tốc chăn ngồi dậy, thay áo bước về phía cửa, nàng mở khe nhỏ và ngóng mắt nhìn ra. Có tiéng động bên cạnh phòng rồi giọng hát nhỏ của Trần.
Tiếng oanh kêu lại mùa hoa nở.
Tiết xuân chưa tàn lá đỏ rụng đầy sân.
Cơn mưa nhẹ hoa nào đua nở.
Liễu rũ buồn, người biết mấy khi vui.
~ ~ ~ ~ ~
Hỡi ai chớ gợi tiếng đàn.
Trời chưa xanh lá mà tình đã tan.
Lòng buồn trăm mối ngổn ngang
Người ơi có biết tình ta chưa tàn.
Giọng hát lập đi lập lại mấy lần. Vi ngẩn ngơ, tiếng hát đã ngừng lúc nào không hay.
Trời chưa sáng hẳn. Vi khép cửa lại lòng ngẩn ngơ với trăm thứ tình "Lòng buồn trăm mối ngổn ngang, người ơi có biết tình ta chưa tàn"