Anh híp mắt, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Đường Nguyện.
Dưới ánh đèn, gậy thịt thô cứng của anh lấp lánh ánh nước, dựng thẳng hết mức.
Sắc mặt Đường Nguyện ửng hồng, lý trí còn sót lại khiến cô lắc đầu cự tuyệt.
“Không được, đây là bệnh viện.”
Nếu như lúc này có người đến thăm Hứa Tứ hoặc là kiểm tra phòng, bị bắt gặp không phải sẽ là trò cười sao?
“Không sao, vừa nãy anh khóa cửa rồi.”
Anh đã sớm hạ quyết tâm đêm nay phải làm thịt được cô, cho nên thừa dịp Đường Nguyện không chú ý đã khóa trái lại.
“Em không muốn sao? Nó rất muốn chào hỏi cô bé của em.”
Anh đưa tay vuốt ve vật nam tính, nhắm qυყ đầυ đang nhẹ nhàng run rẩy về phía Đường Nguyện, giống như muốn chào hỏi thật sự.
Đường Nguyện cắn chặt cánh môi, mặt lộ ra vài phần do dự.
Kỳ thật vừa rồi lúc giúp Hứa Tứ khẩu giao, phía dưới của cô cũng đã ướŧ áŧ.
Làm nhiều lần như vậy, cô cũng từ sự ngây ngô ban đầu chậm rãi trở nên thành thục như hiện tại.
Giống như một quả đào căng mọng, xé rách lớp vỏ bên ngoài là nước sẽ tràn ra như đê vỡ.
Cuối cùng, cô vẫn không chống đỡ nổi du͙© vọиɠ của mình, cuộn lớp vảy bao quanh cánh mông lên, kéo qυầи ɭóŧ xuống.
Trong lúc đó, Hứa Tứ vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, đôi mắt chim ưng sắc bén dán chặt vào phần ẩm ướt giữa miếng vải nhỏ, anh rướn khóe môi.
“Xem ra cô bé của em cũng rất muốn.”
Đường Nguyện đỏ mặt trừng anh, dáng vẻ hờn dỗi chọc cho người đàn ông bùng cháy ham muốn, vội vàng ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên cái bụng nhỏ trắng nõn mềm mại của cô.
Da thịt Đường Nguyện trắng trẻo, lại là một người thích chưng diện nên làn da bóng loáng nhẵn nhụi.
Anh hôn từng chút từng chút một, đầu lưỡi liếʍ qua cái rốn nho nhỏ hình bầu dục của cô.
“Đừng liếʍ ở đó, em ngứa.”
"Đẹp thật."
Anh lại nhịn không được hôn một cái, giữ eo cô để Đường Nguyện ngồi lên đùi mình.
“Ưm, lớn quá.”
Qυყ đầυ mới vừa mở rộng cửa động, cảm giác trướng đau quen thuộc khi gậy thịt sưng tấy tiến vào càng ngày càng nồng đậm.
Tư thế như vậy khiến Hứa Tứ có thể vào rất sâu, nhưng vật nam tính quá mức kiêu ngạo cũng không khỏi khiến Hứa Tứ cẩn thận, e sợ quá nóng lòng sẽ làm Đường Nguyện bị thương.
Thẳng đến khi Đường Nguyện ngậm hoàn toàn cây hàng của anh vào, Hứa Tứ mới thở dài một hơi.
“Cục cưng, cảm giác được không, anh đã cắm vào tận cùng bên trong em rồi.”
Anh không kìm lòng được phủ tay lên bụng dưới của cô, cách làn da, anh ưỡn thẳng mông, vật kiện kia lộ rõ dấu vết.
“Em trướng quá, anh rút ra một chút đi."
Loại tư thế xâm nhập này Đường Nguyện nhất thời vẫn khó có thể tiếp nhận, cô nhíu mày, hai tay chống lên l*иg ngực người đàn ông, cánh mông hơi nâng lên.
Nhận ra động tác chuẩn bị chạy trốn của cô, Hứa Tử bóp chặt vòng eo thon nhỏ của cô, ấn cô ngồi xuống.
"Ah~"
Cô kinh hô một tiếng, thân thể run rẩy, vách thịt lại cắn chặt lấy vật nam tính.
“Đau, sâu quá, đau quá.”
“Thả lỏng nào, em cắn anh chặt quá.”
“Huhu, sâu quá, em không chịu được, Hứa Tứ, em không chịu được.”
Cô nức nở ngã vào lòng người đàn ông, tiết ra nước mắt sinh lý nhỏ xuống ngực Hứa Tứ.
Vật đang chôn trong cơ thể cô giống như một cây gậy sắt, cứng đến nỗi gần như muốn đâm xuyên người cô.
“Sẽ rách mất thôi.”
“Không đâu, cô bé có thể ngậm được, nó đã ngậm rất nhiều lần rồi mà.”
Anh nâng đầu Đường Nguyện lên, hôn đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói dịu dàng trấn an.
“Thả lỏng cơ thể, cục cưng, để anh chậm rãi làm em được không?"
Đường Nguyện vẫn chưa nói có được hay không, giống như con thú nhỏ nức nở bật khóc.
Hứa Tứ hôn lên môi cô, dưới thân chậm rãi cử động.
Trong chuyện làʍ t̠ìиɦ từ trước đến nay anh luôn là người chủ đạo, mỗi lần đòi hỏi Đường Nguyện cũng vô cùng dữ dội.
Có thể tư thế lần này là lần đầu tiên bọn họ nếm thử, hơn nữa còn bởi vì đang ở phòng bệnh làm cho cô không được tự nhiên và bất an, cho nên Hứa Tứ phải chủ động trêu chọc cơ thể cô chi tiết so với ngày thường.
“Cục cưng, bầu ngực của em thơm quá.”
Hai cục bột trắng không có áo ngực trói buộc, theo mỗi lần anh cử động đều lắc lư lên xuống, Hứa Tứ nhìn đến đỏ mắt, không chút nghĩ ngợi há miệng ngậm lấy một bên nhũ hoa.
Quả trái cây nho nhỏ mang theo một mùi thơm đặc biệt, đầu lưỡi anh hút chặt, nuốt từng ngụm từng ngụm, tiếng nước chậc chậc vang lên.
Ngôn ngữ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thân thể âu yếm, làm cho Đường Nguyện dần dần thả lỏng, dịch thể tiết ra trong động hoa cũng dần dần nhiều lên.
Hứa Tứ ngậm một hồi mới nhả nhũ hoa ra, nhìn dáng vẻ Đường Nguyện dần dần bị mình đưa vào mộng cảnh, lúc này dưới thân mới tăng thêm chút sức lực.
“A~, nhẹ thôi, nhẹ thôi.”
“Không nhẹ được.”
Chỗ kia của cô thật sự là một nơi tuyệt vời, vừa chặt chẽ lại ấm áp, mỗi lần anh đâm vào đều chạm đến cổ tử ©υиɠ, ở đó tựa như một cái miệng nhỏ thèm thuồng mυ'ŧ chặt lấy qυყ đầυ, cảm giác tê dại từ mã mắt lan tràn đến cột sống.
"A!"
Đột nhiên, vật nam tính đâm đến một miếng thịt mềm mại bên trong, thân thể Đường Nguyện thoáng run rẩy, hưng phấn đến thẳng lưng, động hoa mãnh liệt co rút, một dòng dịch thể nóng bỏng phun thẳng lên qυყ đầυ.
“Ở đây sướиɠ lắm sao?”
Anh ngậm vành tai cô, lại động đậy thắt lưng, va chạm mạnh hơn mười cái vào miếng thịt mẫn cảm kia.
Anh phải nhớ kỹ tất cả điểm mẫn cảm trên người Đường Nguyện.
“A, đừng đυ.ng nữa... đừng đυ.ng vào đó nữa...”
Vừa mới hưởng thụ cao trào cô lại không có chút cơ hội thở dốc, trong phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách đi kèm tiếng nước òm ọp lúc anh đâm vào rút ra.
Vốn đã là một nơi mẫn cảm lại bị Hứa Tứ dập mạnh một trận, đυ.ng chạm đến mức cơ thể cô như nhũn ra, trướng đau tê dại, bụng dưới phồng lên, dần dần có cảm giác muốn tiểu.