Thanh Mai Có Biết Không

Chương 19

Uống canh xong, Phương Tri Nịnh lại nảy ra ý định: “Chu Gia Diên, cậu có thể tới nhà tôi làm bài tập không? Tôi không muốn một mình ở nhà, hoặc là tôi sang nhà cậu cũng được.”

Cô nói thật sự chân thành, đôi mắt sáng ngời không nhúc nhích nhìn chằm chằm Chu Gia Diên.

“Tôi đảm bảo không quấy rầy cậu học tập.”

Chu Gia Diên nửa tin nửa ngờ: “Cậu hôm nay lạ quá”

“Lạ chỗ nào?” Phương Tri Nịnh cố gắng nhìn lại mình, một chút ý xấu cũng không hoàn toàn là hình tượng cô gái nhà bên ngoan ngoãn.

“Chỗ nào cũng lạ.” Chu Gia Diên thu dọn bát đũa đi ra ngoài: “Bài tập tôi sớm đã làm xong, cậu vẫn nên lo lắng bài tập tiếng anh của cậu một chút đi. Làm không được đừng có mà khóc nhè.”

Nhắc nhở Phương Tri Nịnh như vậy, nhiệm vụ bài tập của cô còn rất nhiều chưa làm. Không biết giáo viên tiếng Anh có thể coi chân cô bị thương mà tha cho cô một lần hay không.

Mặt khác bài tập còn lại Phương Tri Nịnh không nhớ rõ, nhưng thầy giáo Lịch sử đã lưu ý bài tập cô vẫn luôn nhớ kỹ. Xem phim phóng sự cái bài tập này cô sẽ nghiêm túc hoàn thành, dù sao thì bài tập này cũng không cần phải suy nghĩ, cũng không cần phải động thủ ghi.

Bộ phim phóng sự thầy giáo đề cử trình độ quay phim siêu cao, âm thanh trong phim khí thế hào hùng, giải thích văn án rất thâm sâu.

Xem xong tập một bộ phim phóng sự, Phương Tri Nịnh rõ ràng rất hứng thú, tập một kết thúc gấp không chờ nổi xem tập tiếp theo.

Âm thanh TV rất lớn, lấn áp âm thanh mở cửa. Chu Gia Diên đi đến phòng khách Phương Tri Nịnh mới phát hiện ra hắn: “Cậu làm sao lại ở đây?”

Chu Gia Diên cầm trong tay một cái máy chiếu nhỏ: “Nhà tôi ở rất nhỏ, mượn tường trắng nhà cậu dùng.”

Nhà cậu ở nhỏ? Căn hộ và diện tích không phải đều giống nhau sao?

Phương Tri Nịnh hơi nhíu mày, rõ ràng là bộ dạng lừa người gạt quỷ, Chu Gia Diên thẳng thắn: “Không phải nói muốn tôi ở cùng cậu sao? Cùng cậu xem phim phóng sự còn không vui?”

Chu Gia Diên muốn bớt việc, máy chiếu đặt ở trên bàn ăn cơm, quan sát phim phóng sự chiếu ở trên vách tường đối diện.

Phương Tri Nịnh ngồi trước bàn ăn trống rỗng, cả người không thoải mái.

“Chu Gia Diên, cậu dọn cái bàn này đi, chúng ta ngồi dưới đất xem.”

“Cậu cho rằng tôi là đại lực sĩ sao? Cái này không tốn sức sao.”

“Cứ như vậy ngồi xem phim phóng sự một chút cảm giác cũng không có, cậu đến tủ lạnh lấy cho tôi đồ ăn vặt cocacola đi.”

“Cậu cũng thật biết sai người.” Chu Gia Diên hừ lạnh.

Phương Tri Nịnh nhìn chằm chằm hắn hai giây, miệng mím lại muốn khóc không được: “Số tôi thật khổ, thật vất vả mới có một ngày nghỉ ra ngoài chơi, kết quả chân bị thương không thể đi được, ngồi ở nhà ngay cả nước cũng không có người mang cho tôi.”

Vừa lên án bản thân không dễ dàng vừa bám thân thể đứng dậy, nhấc chân bước ra một bước, lại giả vờ té ngã lại trên ghế. Khuôn mặt nhăn nhó lại với nhau: “Ô ô ô ô…”

Chu Gia Diên nhìn không được cô diễn như vậy, đến phòng bếp lấy cho cô một bát lớn nước sôi còn bốc hơi: “Tình huống này của cậu uống nhiều nước ấm một chút.”

Đại khái là ngồi ở trên ghế thật sự nhàm chán, Chu Gia Diên nhìn xong đem máy chiếu đặt trên mặt đất, sau đó dịch chuyển bàn ghế vướng bận, ngồi dưới đất dựa lưng vào tường tiếp tục xem phim.

Chủ là nhà này khu vực phòng khách lớn hơn những nhà bình thường, tầm mắt một chút cũng không bị cản trở.