Thanh Mai Có Biết Không

Chương 15

“Ai ai ai!” Phương Tri Nịnh tinh thần tỉnh táo, kích động đến nói năng lộn xộn, “Cái kia, tớ biết, có phải là crush mà cậu đã nói không.”

“Ừm.” Trình Kiêu Kiêu mặt đỏ.

Ngồi trên xe buýt, Trình Kiêu Kiêu nói tỉ mỉ hơn với bạn tốt kỹ về chuyện cô và Trình Liệt vài lần ngẫu nhiên gặp được.

Lần đầu tiên gặp được Trần Liệt là ngày Chu Gia Diên kêu cô và Phương Tri Nịnh đi ăn nướng BBQ, đó là lần Trình Kiêu Kiêu bắt đầu động tâm. Lần đầu tiên vì diện mạo một nam sinh mà tim đập gia tốc.

“Hắn rất đẹp trai, nhưng cũng không đến mức làm cậu nhớ mãi không quên.” Phương Tri Nịnh nhíu mày.

“Lần thứ hai thấy anh ấy là ở nơi mẹ tớ làm việc, anh ấy và bạn bè tới ăn cơm, tớ vừa lúc ở trong tiệm, ngồi bên cạnh một bàn với anh ấy, giọng anh ấy rất mát lạnh, rất êm tai.” Trình Kiêu Kiêu cúi đầu, giọng như ruồi muỗi.

Cô không nói cho Phương Tri Nịnh chính là, ngày đó trong tiệm có người đàn ông uống say rồi quậy phá, là Trần Liệt ra tay ngăn lại quỷ rượu quậy phá, báo cảnh sát đem người đi, lại giúp Trình Kiêu Kiêu xử lý miệng vết thương trên tay không cẩn thận bị thương. Tiếc nuối chính là, cô bởi vì khϊếp đảm chưa lấy được phương thức liên hệ của Trần Liệt, chỉ biết tên của hắn.

Mà Trình Kiêu Kiêu không nghĩ nói nguyên nhân cũng rất đơn giản, cô không muốn để Phương Tri Nịnh biết tình huống gia đình thật sự của mình. Gia đình cô không hạnh phúc chút nào, cha mẹ ly dị, trình độ văn hóa của mẹ không cao, chỉ có thể bán đứng lao động kiếm tiền cho đi học. So sánh với gia đình của Phương Tri Nịnh hoàn toàn là cách biệt một trời.

Những điều này, là bí mật Trình Kiêu Kiêu giấu ở đáy lòng, không cách nào thông báo thiên hạ.

“Ý của cậu là nam sinh kia nhất định sẽ đi qua tiệm đồ nướng lão la đối diện đầu ngõ,” Phương Tri Nịnh khờ dại dùng tay chống cằm, “Nếu không đợi lát nữa tớ đi giúp cậu xin số Q/Q của anh ta?”

“Đừng.” Trình Kiêu Kiêu cuống quít ngăn cản.

“Vì sao?”

“Tớ không dám. Dù sao cậu đừng động, tớ có tính toán của mình.”

Phương Tri Nịnh ngồi ở quán nướng với Trình Kiêu Kiêu trước, từ khi hoàng hôn rơi xuống mãi cho đến đèn rực rỡ mới lên, nhưng người Trình Kiêu Kiêu muốn đợi vẫn như cũ không xuất hiện.

Phố Phong Bình buổi tối chỉ có quán nướng này có chút nổi tiếng, nhà lầu cũ quanh ngõ nhỏ khác đen nhánh lại thanh lãnh.

Gió lạnh thổi qua, lạnh buốt. Thời gian càng muộn, Phương Tri Nịnh càng sợ hãi: “Kiêu Kiêu, nếu không chúng ta đi về trước, tớ hơi sợ.”

Trình Kiêu Kiêu lưu luyến đứng dậy đi tính tiền, nơi đó cô đã là khách quen ở tiệm đồ nướng.

“Đi thong thả.”

Trên đường trở về, Trình Kiêu Kiêu ngẩng đầu lên cười khổ với sao trời lập loè. Giờ phút này, tâm trạng cô phức tạp. Rất muốn rất muốn nhìn thấy Trần Liệt, xa xa nhìn một cái là được.

Hẻm nhỏ đen nhánh hẹp hòi truyền ra tiếng mắng thô tục, tên côn đồ vui cười hỗn loạn.

Phương Tri Nịnh nắm chặt cánh tay Trình Kiêu Kiêu: “Kiêu Kiêu, tớ sợ.”

Phương Tri Nịnh nắm chặt cánh tay Trình Kiêu Kiêu: “Kiêu Kiêu, tớ sợ.”

Trình Kiêu Kiêu nắm lại tay Phương Tri Nịnh: “Đừng sợ.”

Thời gian nghỉ lễ Quốc khánh dài, một số học sinh ở khu nhà gần đó thừa dịp thời điểm rất thích hợp để làm chuyện xấu đi ra ngoài gọi bạn bè đến.

Đầu ngõ không biết xảy ra chuyện gì, truyền đến một loại âm thanh khắc khẩu. Một đám nam sinh hùng hùng hổ hổ vây ở một chỗ, trong tay cầm tấu, tư thế tùy lúc có thể đánh nhau.