Bão Mùa Hè

Chương 15: Quả táo cắn một nửa (5)

Phương ngắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng người tấp nập lần lượt lướt qua mắt mình. Tuy không nhìn rõ nhưng cũng biết được rất náo nhiệt.

- Tại sao em không nói ra? - Tuấn tựa lưng vào ghế xe. Anh không cố tình nghe lén nhưng quả thật điện thoại để hơi gần.

- Nói cái gì? - Phương thắc mắc quay lại.

- Nói năm đó em đã cầu xin anh bỏ rơi An, để cô ta tìm đến Huy, để em lại bị bỏ rơi, để cho bây giờ...

- Chẳng có gì đáng nói cả. - Cô ngắt lời, tiếp tục quay mặt ra cửa sổ.

- Vậy tại sao em lại đột ngột bỏ về? Có người bạn gái nào vô tâm như em không? Anh chưa từng thấy người nào khờ như em, lại thích một tên chẳng thích mình. - Tuấn hậm hực khoanh tay. Phương vẫn giữ im lặng, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì - Phương, em đã không còn là cô bé sinh viên ngây ngô nữa rồi.

Phải. Cô không còn là Phương cao thượng ngày xưa, có thể nhắm mắt dâng hiến người mình yêu, lại còn cố tình tác thành cho bọn họ. Nhưng mà bây giờ cô đã có bạn trai, bạn trai lại đối xử rất tốt với cô. Gia cảnh hai người cũng cân xứng, còn có vấn đề gì đây?

Vấn đề là ở cô. Vốn tưởng gặp lại anh thì sao? Chỉ là mối tình đầu thôi mà. Nhưng không phải, cho dù là nụ cười, thói quen hay là tư thế ngồi, tư thế đứng giảng bài của anh, cứ mỗi lần nhớ lại, nó lại khoét thêm một lỗ trong lòng cô. Nhắc cô nhớ đã từng yêu người này nhiều như thế nào.

18.

Nhớ lại trước đây, cô rất thích đọc truyện Cậu bé bút chì. Lúc còn đang thịnh hành phong trào mua truyện về đọc, cả ngày trong cặp cô đều tràn ngập những cuốn truyện Shin. Đến lúc bị anh phát hiện thì không sao, nhưng lúc anh biết cô vì đọc truyện mà thức khuya hay lười học bài thì rất nghiêm khắc dạy dỗ. Nói đọc truyện phải biết tận dụng thời gian, bla bla...

Nghe riết làm Phương phát bực. Tốn một đống tiền mua truyện mà còn bị anh cằn nhằn. Thế là có một hôm, cô tức giận quăng quyển truyện ra bàn.

- Nếu sau này em nuôi một con chó, nhất định sẽ đặt tên cho nó là Shin.

- Được, đến lúc em làm ra tiền anh sẽ mua tặng em nguyên một con chó con lông xoắn.

Không ngờ, anh vẫn còn nhớ chuyện đó. Không ngờ, cô vẫn còn nhớ loạt đối thoại ngày xưa. Phương nhắm mắt định thần, taxi đã dừng trước sân bay. Tuấn xuống xe, lấy hành lí từ phía sau.

- Đi gấp vậy có sao không? Thế còn bạn trai em? - Anh giúp cô kéo hành lí đến chỗ quầy bán vé và gửi hành lí.

- Dù sao cũng không có việc gì. - Đi sớm hay muộn thì cũng thế thôi.

- Nhớ đừng quên ông anh họ này, ra đây anh dắt em đi ăn kem. - Phương bật cười, anh vẫn nhớ rõ, cô rất thích ăn kem. Nhưng đó chỉ là lúc nhỏ. Tuấn xoa đầu cô rồi vẫy tay tạm biệt.

Về đến Đà Nẵng thì đã gần chín giờ đêm, làm thủ tục cũng đã mười giờ kém. Giờ này chỉ có thể bắt taxi về nhà thôi, chắc ba mẹ cũng ngủ rồi. Nhà cô gần sân bay nên chỉ cần đi một đoạn nhỏ là đến nơi. Đà Nẵng luôn ngủ rất sớm, thậm chí là Noel, cũng chỉ còn có đèn đường chiếu sáng.

Khu phố mà cô sống chỉ đơn thuần là những căn nhà bình dân, không có buôn bán gì nên rất yên ắng. Trong đêm vang lên tiếng kêu rọc rọc của bánh xe hành lí. Phương cởi bớt khăn quàng cổ vì thấy hơi nóng, Đà Nẵng không lạnh như Hà Nội. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn trên cột điện, cô thấy một bóng người ngồi trước thềm cửa nhà mình.

Huy ngẩng đầu, sửng sốt. Hai người cứ thế nhìn nhau, trong lòng rối rắm, lại còn xúc động. Phương là người đầu tiên lên tiếng:

- Sao anh lại ngồi ở đây? Không có chìa khoá cửa à? - Nhìn anh có vẻ mệt mỏi, tóc còn hơi rối. Hình như mới đi dạy về.

- Không có, chỉ là ngồi, đợi em về thôi.

- Đợi em về? Đợi đến khi nào chứ, em đi du lịch mà. - Phương dựng hành lí dưới đất, đến gần anh hơn để nhìn rõ - Anh khoẻ không? Trời này dễ cảm lắm.

- Tại sao lại trở về? - Đột nhiên chuyển đề tài, làm cô có chút theo không kịp.

- À, em... em có chút việc gấp, nên về trước. - Phương trả lời ấp úng, sau đó thấy không có chuyện gì mà cứ đứng mãi trước nhà thế này cũng không hay - Cũng trễ rồi, anh về đi chứ không Thuỷ đợi.

Huy muốn nói, tối nay Thuỷ ngủ ở nhà bạn, nhưng không tài nào nói được. Đến khi Phương xách hành lí đi, bắt đầu lấy chìa khoá mở cửa. Phương thấy phía sau lưng ấm áp, cô lọt tỏm giữa vòng ngực và hai cánh tay của anh. Tay cô run run giữ chặt chìa khoá.

- Thế còn bạn trai của em thì sao? - Giọng anh có chút khàn vì đứng lâu dưới trời sương.

- Anh ấy... - Cô hơi lưỡng lự, không biết có nên nói ra hay không - Bọn em chia tay rồi. - Là cô đề nghị. Cô không thể ở bên anh khi mà bản thân lại có những suy nghĩ... không an phận.

Vừa trở về nước, trái tim đang yên ắng như mặt hồ nước của cô liền không ngừng bị khuấy động, khuấy động. Khuấy đến mức Phương còn không nhận ra chính bản thân mình đã hồ đồ đến mức nào.

- Tiếp tục chứ? - Cô cảm thấy anh càng siết chặt hơn, lời nói như có chút mong chờ. Mà cô cứ ngỡ như mình nghe lầm - Chúng ta chưa từng chia tay mà.

"Nhưng chúng ta chưa từng thật sự quen nhau mà", cô thật sự muốn bật thốt ra câu đó. Nhưng mà còn ý nghĩa gì nữa, ý tứ của anh nói, đã quá rõ ràng rồi. Đúng là bọn họ chưa từng chia tay. Thế nhưng, cô vừa mới chia tay bạn trai, như thế này có được không?

Phương không trả lời anh, cũng đang tự hỏi chính mình. Nhưng Huy không hề gấp gáp. Anh vẫn kề sát mặt cô. Đột nhiên muốn quay lại những ngày tháng lúc trước. Giá như không có lần chia li đó.

- Em đến nhà anh đêm nay được không? Thuỷ không về.

Có phải quá nhanh rồi không?

Tuy biết anh là giảng viên rất có chừng mực, cũng biết nhân phẩm anh sẽ không cho phép anh vượt rào nhưng đầu óc cô vẫn ngăn nổi những suy nghĩ đen tối. Nhớ tới câu nói mà cô cho là vô duyên của ông anh họ "Giáng sinh là ngày gia tăng dân số". Một nam một nữ, ở chung một nhà, vào đêm khuya. Còn có thể làm gì? Ngay cả triết lí "Nam nữ không có chuyện là bạn thân" cũng tồn tại.

Nhưng rồi cô cũng đồng ý. Dù sao cũng chỉ là ngủ chung nhà thôi mà. Để anh đêm Noel ở một mình thì cũng hơi tội nghiệp.

19.

Huy từ trong giấc ngủ bừng tỉnh dậy. Lại là cơn ác mộng đó. Nhưng có lẽ nó đã kéo dài hơn một chút, rằng Phương ở bên cạnh anh lâu hơn. Phương, đã trở về vui vười bên cạnh anh. Thế nhưng...

- Anh Huy, em làm anh tỉnh giấc à? - Phương từ bàn làm việc đi tới, nhìn anh lo lắng. Cô từng nghe Thuỷ nói anh Huy bị chứng mất ngủ, nửa đêm hay thức giấc. Vậy mà hôm nay còn mượn bàn làm việc của anh.

- À... không. - Huy vẫn còn mơ màng sau giấc ngủ. Anh nhìn Phương đầy hoang mang.

- Thôi để em dọn ra bàn ăn làm cũng được. - Phương nhanh chóng dọn dẹp đống giấy bút ra bàn ăn. Trải bản thảo dài cả bàn, cô bắt đầu lấy bút vẽ tỉ mỉ.

Phương thích làm việc vào ban đêm. Bởi vì ban đêm yên tĩnh, nét bút cũng trở nên chính xác hơn. Cô đi rót cho mình thêm một cốc cà phê nữa. Đứng dựa vào tủ lạnh vừa tính toán lại số liệu trong đầu vừa nhâm nhi cà phê nóng hổi. Tuy vừa mệt mỏi trở về từ chuyến bay nhưng tiến độ công việc thì không thể chậm lại, cho nên đành gạt bỏ cơn buồn ngủ sang một bên.

Rồi tầm mắt cô dời về phía cánh cửa kia. Anh vẫn còn đang ngủ. Đang ngủ mà đột nhiên thức giấc thì chắc là anh gặp ác mộng rồi. Tại sao anh lại trở nên như vậy? Trước đây đâu có.

Sáng hôm sau. Phương thức giấc thấy mình đã nằm trên sofa. Kỳ lạ là có cái gì đó đè lên eo. Phương tròn mắt nhìn Huy cuộn tròn trong lòng cô như đứa trẻ. Cả đầu anh dụi vào ngực, tay vòng qua eo, hai mắt nhắm nghiền, hình như còn ngủ rất ngon.

Hai người chưa từng tiếp xúc thân mật thế này. Bây giờ ấy thế mà không thấy ngại ngùng. Thậm chí cô còn không nỡ đánh thức anh. Khó khăn lắm mới có một giấc ngủ ngon. Thế nhưng, đã sắp đến giờ lên lớp của anh rồi.

- Anh Huy, tới giờ đi dạy rồi. Dậy đi! - Phương lay nhẹ anh.

- Để anh ngủ thêm chút đi. - Huy lần đầu nhõng nhẽo, càng siết chặt cô hơn. Lần này thì Phương thật sự thấy không thoải mái.

- Không được, anh định để sinh viên của mình đứng chờ thầy ở giảng đường cả buổi hay sao? Nhanh, dậy nhanh lên. - Lần này thì Phương dốc thẳng lưng Huy dậy. Anh đành ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng tắm.

Huy bước ra, đã thấy cô ăn mặc chỉnh tề. Không biết quần áo ở đâu ra. Phương đang dọn đồ rất cẩn thận. Giấy viết và bản thảo của cô phải được xếp gọn gàng, không bị gấp.

- Em còn chưa ăn sáng mà.

- Chút nữa em mua cái gì ăn cũng được. - Phương đi vội ra cửa mang giày. Cô quên mất sáng nay có cuộc họp tháng.

- Thế anh chở em đi nhé? - Huy đi theo ra cửa.

- Thôi, không tiện đường mà. Anh cứ từ từ đi cũng được.

- À, khoan đã... - Phương dừng lại đợi anh nói tiếp - Trưa anh sang đón em nhé? - Ấp úng mãi anh mới nói ra một câu tròn nghĩa.

- Ừm.