Vu Hữu Gia cụp mi mắt, ngồi ở trên sô pha lớn mềm mại, trầm mặc không nói.
Anh đang mặc một chiếc áo khoác satin màu đen ở nhà với đường viền cổ áo hơi lộn xộn, một vài nút còn mở toang làm để lộ xương quai xanh thanh tú và một khoảng lớn hai đôi gò bồng màu trắng chỗ ngực.
Bộ ngực lớn làm phồng bộ quần áo mặc ở nhà của anh, vị cảnh sát đối diện thỉnh thoảng lại nhìn vào cổ anh, nhưng Vu Hữu Gia không để ý, nếu không anh sẽ phải đòi vị cảnh sát đó ít tiền.
Đôi chân mảnh khảnh chồng lên nhau, giữa ống quần và đôi dép bông lộ ra một mắt cá chân nhỏ trắng nõn, mảnh khảnh mỏng manh như muốn được người cầm lấy nó, hôn và liếʍ lên nó.
"Vu...Vu phu nhân" Người cảnh sát trẻ tối qua được sắp xếp để hỏi về chuyện gia đình của Vu Hữu Gia có chút do dự khi xưng hô với người này. Sau một cuộc thảm sát, những người song tính gần như tuyệt chủng, sau khi chính phủ ban đầu từ chức và chính phủ mới nhậm chức, mặc dù quyền hợp pháp của những người song tính đã được công nhận, nhưng đã hơn mười năm không có bất kỳ người song tính nào.
"Ừm?"
Đôi lông mi dày và mảnh của người đàn ông đang khép hờ giống như cánh bướm khẽ đập vài cái khiến cho trái tim của cảnh sát trẻ như vừa có một cơn bão đi qua. Đôi mắt đen láy trong veo như suối nguồn, khuôn mặt trắng nõn hồng hào, chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi đỏ hồng dịu dàng là những thứ đẹp đẽ nhất mà cậu từng thấy.
“Cảnh sát tiên sinh?” Thanh âm trong trẻo ôn nhu, giống như con người của anh vậy, trên đời mỹ nhân tuyệt đẹp đã hiếm, hơn nữa anh còn không có cảm giác xa cách.
“A, khụ, Vu phu nhân, anh có thể miêu tả cho tôi biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?” Cảnh sát viên đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm quyển sổ trong tay, không dám nhìn thẳng vào mắt Vu Hữu Gia, giống như chính cậu mới là người bị thẩm vấn.
"Hôn lễ hôm qua đến hơn mười một giờ mới kết thúc. Kim tiên sinh sức khỏe không được tốt đã lên lầu từ hơn mười giờ. Chị Lưu và tôi thu dọn một chút rồi trở về phòng. Anh ấy đã ngủ rồi."
Dư Hữu Gia cau mày, nước mắt đọng trong đôi mắt xinh đẹp, quay đầu lau nước mắt nơi khóe mắt, thở phào nhẹ nhõm nói: “Tôi cũng tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống bên cạnh Kim tiên sinh, nhưng mà, ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại lần nữa, anh ấy ..."
"Hu..." Vu Hữu Gia đau lòng che mặt, vai run lên theo tiếng nức nở trầm thấp.
"Vu, Vu phu nhân, anh, đừng quá đau lòng, chuyện này..."
Một lúc sau, mắt anh lại đỏ lên, anh ngẩng đầu lên, nói với cảnh sát viên trẻ tuổi đang ngơ ngác: “Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại, người anh ấy lạnh ngắt, tôi thấy có chuyện gì đó không ổn. Tôi, huhu, tôi gọi anh ấy, nhưng gọi mãi không tỉnh... "
Khóc nhiều, Vu Hữu Gia có chút thở dốc, đôi môi vốn đã hồng hào vì anh khóc mà hơi hơi hé mở, khi hơi thở từ giữa môi thoát ra, hai cánh môi cũng run lên.
Vị cảnh sát trẻ tuổi không khỏi nuốt nước miếng, thật đẹp. Như thể muốn ôm lấy thân hình gầy gò của anh vào lòng, hút đi giọt nước mắt trên khóe môi anh, rồi luồn lưỡi vào giữa đôi môi ấy, chặn lại hơi thở hổn hển của anh.
"Cảnh sát, ngài cảnh sát?" Vu Hữu Gia nhìn tiểu cảnh sát ngây người, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nói "Sau đó chị Lưu gọi xe cứu thương, từ bệnh viện về mới gọi cảnh sát."
"À, được, được, vậy thì..."
Mặt cảnh sát đỏ bừng đã sớm quên trong đầu quy trình tiếp theo, đang lúc do dự thì cửa bị đóng sầm lại.
“Cậu là?” cảnh sát trẻ tuổi bị khí tức của người đàn ông làm cho giật mình, một hồi lâu mới hoàn hồn lại hỏi.
“A, mẹ yêu quý của tôi có lẽ là biết tôi đó?” người đàn ông dáng vẻ cao lớn, khuôn mặt cứng rắn, nhưng thanh âm khàn khàn tràn đầy từ tính. Với âm thanh đó, ngay cả Vu Hữu Gia vô cùng ghét hắn ta, cũng cảm thấy người không tự chủ mà thấy tê rần.
"Cậu ta là con trai của Kim tiên sinh, Kim Đạc."