Tô Mính Hoàn từ sân bay đi thẳng về Ngự Thủy Loan.
Ngự Thủy Loan là chung cư ven sông nổi tiếng ở Y thành, những người có điều kiện sống ở nơi này đều là những người thành đạt trong xã hội.
Căn hộ ở đây là tài sản thừa kế duy nhất còn lại của Tô Mính Hoàn sau khi cha cô qua đời từ mười bốn năm trước.
Phần còn lại đã bị mẹ lấy đi, còn có một phần khác nằm trong tay Tô lão gia.
Năm đó vì tranh đoạt gia sản, mẹ và ông nội coi như là hoàn toàn xé mặt nhau, từ đó không còn liên lạc với nhau, sau khi cắt đứt quan hệ với Tô gia được hai năm thì mẹ cô lại tái giá, sinh ra một đứa em trai kém cô mười ba tuổi.
Sau khi lên lầu, Tô Mính Hoàn cảm thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lúc trước đi tắm, cô nằm trên ghế sô pha và tiện click mở những tin nhắn chưa đọc trên WeChat.
Cái đó là thư mời của mẹ, em trai cùng mẹ khác cha của cô, tháng này sắp tròn mười tuổi, bố mẹ cậu sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 11 của cậu bằng việc mở một bữa tiệc tại Quốc Tửu vào cuối tháng, mẹ muốn cô đến tham dự vào lúc đó.
Tô Mính Hoàn không trả lời, nằm xuống ghế sô pha, trực tiếp xóa bỏ hộp thoại của mẹ.
Sau đó click vào tin nhắn từ bác dâu cả: 【 Mính Hoàn à, bác đã chuyển phương thức liên lạc của cháu cho Diệp Sâm Nam, các cháu nên tự mình liên hệ trước đi. 】
Tô Mính Hoàn nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhớ lại tài khoản lạ từ nơi khác vừa bị chặn hơn một giờ trước.
???
Sau một hồi do dự, cô không muốn tìm lại số điện thoại kia, mà gõ chữ trên điện thoại: 【 Bác à, cháu không phải đã nói với bác rằng cháu không thích hợp với anh ấy, không muốn tiếp xúc với anh ấy sao? 】
Bác dâu cả cũng cực kỳ bướng bỉnh: 【 Cháu không đi liên hệ trước làm sao cháu biết không phù hợp? 】
Ánh sáng màn hình phản chiếu vẻ mặt phức tạp của Tô Mính Hoàn.
Cô ôm điện thoại ngẩn ngơ vài giây, rồi chỉ hỏi lại: 【 Lần trước cháu về ăn Tết, không phải bác nói còn có con trai Triệu gia sao? Nếu không sao bác sắp xếp cho cháu gặp anh ta trước. 】
Liễu Ngọc Hoa ý thức được Tô Mính Hoàn dường như thật sự không thích Diệp gia, bà có cảm giác nguy cơ, lập tức gọi điện thoại trực tiếp: “Mính Hoàn à, bác cảm thấy hơi khó hiểu mà. So với Triệu Dịch Minh, Diệp Sâm Nam xuất chúng hơn nhiều không chỉ về ngoại hình mà còn về gia thế và các phương diện khác. Tuy rằng hiện tại nó vì theo đuổi ước mơ mà đã trở thành phi công, không có tiếp quản xí nghiệp của gia tộc. Nhưng dù có như thế nào thì một nửa tài sản của Diệp gia sau này nhất định cũng sẽ để lại cho nó.”
Một chút kinh ngạc xuất hiện một cách vô thức trên nét mặt của Tô Mính Hoàn.
Diệp Sâm Nam thật sự là phi công?
Tuy rằng bị từ chối ở trường rất xấu hổ, sau đó cô cũng không còn chú ý tin tức gì về anh nữa, thậm chí còn cố ý né tránh những chuyện liên quan đến anh.
Có điều, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, nhà trường có đăng một bài chúc mừng sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Tô Mính Hoàn và các bạn cùng lớp cùng nhau đi xem.
Diệp Sâm Nam được tuyển chọn vào Đại học Bắc Hàng với số điểm cao đứng thứ ba toàn thành phố.
Lúc đó trong trường học còn có không ít người thảo luận về lý do tại sao Diệp Sâm Nam lựa chọn một ngành học không ngờ như vậy.
Dù sao con cái nhà danh gia vọng tộc như bọn họ cũng là ứng cử viên cho vị Thái tử gia tương lai của một tập đoàn nổi tiếng, theo lẽ thường mà nói, chọn quản trị kinh doanh mới là điều bình thường.
Sau đó, một tin đồn khác bắt đầu lan truyền trong trường học: Nói là kể từ khi anh trai ruột của Diệp Sâm Nam bất hạnh qua đời, ông nội của anh liền có ý định bồi dưỡng anh trở thành người kế vị tương lai của tập đoàn Diệp Thị và đặt nhiều kỳ vọng vào anh.
Nhưng mọi việc thường phản tác dụng, ông cụ muốn bồi dưỡng anh nhưng anh mê bay lượn không chịu học quản lý. Điều này khiến ông lão tức giận đến mức phải nhập viện nhiều lần.
Diệp Sâm Nam thực sự yêu thích việc bay lượn.
Tuy rằng trong lòng xấu hổ với người nhà, nhưng anh vẫn không nỡ từ bỏ ước mơ bay lượn của mình.
Vì thế, anh đã đồng ý với ông nội dưới tình huống bất đắc dĩ, chỉ cần sau này có thể đi Học viện hàng không làm những gì mình thích, anh sẵn sàng tuân theo sự sắp xếp của gia đình đối với những chuyện khác sau này.
Nghĩ như thế, Tô Mính Hoàn cảm thấy mình cùng anh lại còn có một điểm giống nhau.
Họ đều là những người có thể hy sinh bất cứ điều gì cho ước mơ của mình, thậm chí là hôn nhân.
Vậy lần này anh đồng ý với sự sắp xếp của gia đình để đi xem mắt, có lẽ là để thực hiện lời hứa với ông nội chăng?
Trên điện thoại, bác dâu cả vẫn đang cố gắng thuyết phục cô: "Điều kiện tốt như vậy, bên ngoài kia có không biết bao nhiêu cô gái ao ước đâu đấy, chú Giang của cháu nói từng có một cô gái theo đuổi theo đuổi thằng bé mấy năm không bỏ cuộc, chẳng qua là Diệp gia không đồng ý.”
Tô Mính Hoàn giễu cợt nhếch khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Bác, cho dù toàn bộ phụ nữ trên thế giới đều thích anh ta nhưng cháu không vừa mắt anh ta, một chút cảm giác đều không có.”
Liễu Ngọc Hoa tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Cháu bây giờ chỉ nhìn ảnh chụp của nó, sao có thể lập tức có cảm giác được, ít nhất cũng phải gặp nó trước chứ đúng không? Biết đâu gặp mặt rồi lại thấy có thiện cảm thì sao? Tình cảm đều là được vun đắp mà có, bác với bác cả của cháu, còn có cha mẹ cháu bọn họ năm đó cũng đều như thế cả.”
Tô Mính Hoàn nằm nghiêng ở sô pha, chán nản nhìn bể cá nhỏ trống rỗng trên bàn cà phê, nhếch khóe miệng một cái, không trả lời.
Liễu Ngọc Hoa nói về đạo lý là một chuyện, logic cũng rõ ràng đến mức không thể bác bỏ.
Sau khi phân tích những ưu thế của việc lựa chọn Diệp gia so với Triệu gia, bà lại bắt đầu khen ngợi Diệp Sâm Nam về mọi mặt.
Có vẻ như trên thế giới này không còn người đàn ông tốt nào khác ngoại trừ anh.
Nếu Tô Mính Hoàn không đồng ý cuộc hôn nhân này, thì chính cô là người có mắt không tròng, không biết tốt xấu.
Lỗ tai Tô Mính Hoàn có chút tê dại, cô không nhịn được cắt ngang lời của bà, kiên quyết nói: "Cháu hiểu ý bác, nhưng bác thật sự không cần thuyết phục cháu nữa đâu."
Kết hôn với Diệp Sâm Nam?
Không thể nào!