Lưu Quang giống như bị cô nói trúng tim đen vậy, trong lòng càng thêm bất an “Tôi tin các đầu bếp dưới trướng tôi tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện thất đức như thế này!”
Giai Tịnh cảm thấy buồn cười: “Chuyện đã đến nước này rồi thì đừng đổ trách nhiệm cho đầu bếp nữa? Cho dù đầu bếp thật sự làm như vậy, đó cũng do các người sai khiến.”
Nếu không, trách nhiệm lớn đến như vậy, ai mà dám mạo hiểm gánh vác?
“Giai tổng có chứng cứ không?” Lưu Quang cắn răng nói “Nếu như không có, tôi có thể kiện cô về tội phỉ báng!”
“Ai kiện ai còn chưa biết đâu, Lưu tiên sinh đừng nói lời này sớm quá, đến lúc đó không leo xuống được, tôi không đỡ ông xuống đâu.”
“Cô…”
“Đậu Hà Lan xào bò viên trưa nay, thịt bò cũng không phải là thịt bò thật phải không?” Giai Tịnh ngước mắt lên, rất tự tin nhìn ông ta.
Biểu cảm trên khuôn mặt Lưu Quang sắp không nhịn được nữa rồi “Cô có ý gì!”
“Tôi vừa mới nhìn sơ qua, các ngươi dùng thịt gà chết do bị bệnh để thay cho thịt bò.”
“A, Giai tổng thật đúng là nghĩ đến cái gì liền nói ra cái đó, loại lời nói hoang đường như vậy, cô nói ra phải có chứng cứ chứ!”
“Đem thùng rác của phòng bếp ra đây.” Giai Tịnh bảo trợ lý ở bên cạnh.
Hạ Vĩnh Trác vội vàng làm theo.
Nguyên cái thùng rác to lớn bày ở trước mặt mọi người, Giai Tịnh nhấc chân lên đá một cái, rác ở bên trong ngay tức khắc đổ ra bên chân Hồ Siêu Hoa và Lưu Quang.
Hồ Siêu Hoa và Lưu Quang vội vàng lui về phía sau vài bước.
Ngoài một số nguyên liệu nấu ăn ra, còn có đầu gà, chân gà, mông gà vân vân.
“Trưa nay không có ăn thịt gà, nhưng trong thùng rác lại có những thứ này…” Giọng điệu Giai Tịnh thờ ơ “Những con gà khỏe mạnh sau khi gϊếŧ mổ mắt gà luôn mở ra, chỉ có gà bị bệnh chết mới nhắm lại.”
Mọi người ở bên vội vàng quan sát đầu gà trên mặt đất, đúng thật là, con mắt của tất cả đều nhắm lại!
“Mọi người hẳn là đã đi chợ qua, lúc gϊếŧ gà cần phải cắt cổ gà để xả máu ra, nhưng gà chết lại không thể kịp thời xả máu ra, cho nên màu sắc của thịt sẽ chuyển sang màu đỏ, còn nữa là màu da gà bị bệnh sẽ có màu xám đậm của việc không khỏe mạnh, nhìn có vẻ khô héo không có tính đàn hồi, không phải là cái chết bình thường.”
Nhân viên ở bên cạnh chỉ cảm thấy dạ dày sôi ùng ục, sắp nôn ra đến nơi rồi, không ngờ thứ mà lúc trưa họ ăn lại là gà bị bệnh chết, không phải là thịt bò tươi!
Bây giờ họ chỉ muốn móc họng!
Lưu Quang không ngờ một cô gái như cô lại quan sát tỉ mỉ như vậy.
Theo lý thuyết, bé gái ở độ tuổi này làm sao biết được gà nào ngon gà nào xấu, đi chợ xem mổ gà còn hiếm nữa là.
“Được rồi, nói vậy thì, cho dù các đầu bếp thật sự không cẩn thận mà mua nhầm gà bị bệnh chết, đó cũng không phải là trách nhiệm của bọn họ, bọn họ cũng là bị ông chủ sạp gà ở ngoài chợ lừa gạt, hơn nữa, cô nói gà bị bệnh chết có thể làm thành thịt bò, vậy cô làm một cái cho tôi xem đi!”
Thấy Lưu Quang chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Giai Tịnh cảm thấy buồn cười.
“Việc này có gì khó?” Giai Tịnh không nhanh không chậm nói “Chỉ cần đem những loại thịt gà kém chất lượng này cắt thành sợi, thêm chút tinh dầu thịt bò và tinh dầu thịt nướng, màu sắc không đúng thì thêm chút sắc tố caramel, bật bếp lên đổ dầu vào rồi xào lên, cộng thêm các loại gia vị, lập tức biến thành thịt bò.”
Sắc mặt của Lưu Quang đã cứng đờ, không ngờ ngay cả quy trình cô cũng hiểu rõ như vậy, hơn nữa một chữ cũng không nói sai.
“Và chứng cứ chính là, tất cả những phụ gia thực phẩm mà tôi nói, tất cả đều có thể tìm được trong bếp của ông!”
Nghe thấy những lời nói mạnh mẽ của Giai Tịnh, nhân viên bên cạnh đã không thể diễn tả được tâm trạng của mình ngay lúc này.
Một nhân viên vỗ ngực cảm thấy may mắn: “May quá may quá, trưa nay tôi không ăn hai món này.”
Thoát khỏi một kiếp nạn!
Ánh mắt của Giai Tịnh nhìn về phía anh, cảm thấy thú vị: “Cậu tưởng là chỉ có hai món này có vấn đề sao?”
“Giai tổng, lời này của cô là có ý gì?” Cậu nhân viên không hiểu đồng thời có chút sợ hãi.
Giai Tịnh tràn đầy sự tự tin “Mười ba món trưa nay căn tin làm, không có món nào là dùng nguyên liệu tươi ngon làm ra cả!”
Tất cả mọi người vừa nghe xong, đều trợn tròn con mắt.
Không phải chứ?
Mười ba món đều không tươi ngon??
Chuyện này cũng quá khủng khϊếp rồi phải không?
“Giai tổng, vậy ruột kia thì sao, ruột thịt kia không lý nào lại là giả chứ? Chẳng lẽ làm từ thịt kém chất lượng à?” Đã có nhân viên bắt đầu lo lắng.
Giai Tịnh ngược lại rất bình tĩnh “Không biết mọi người có nghe qua ruột làm bằng tinh bột hay chưa? Các loại bột được trộn vào, thêm một ít phụ gia thực phẩm, tinh dầu thịt nướng, cuối cùng thêm một ít bột cara, đổ vào trong máy xử lý thực phẩm trộn đều, cuối cùng là tạo hình, nấu xong là thành ruột thịt ngay thôi.”
“Ọe…” Đã có nhân viên chạy ra vườn hoa ở bên ngoài để nôn rồi.
“Chứng cứ chính là máy xử lý thực phẩm còn chưa rửa, trên vách tường còn dính một chút thịt bằm, có thể lấy đi xét nghiệm.”
Vốn dĩ còn lo lắng rằng ruột thịt này có phải là làm từ thịt kém chất lượng không, không ngờ ngay cả thịt cũng không có! Tất cả đều là gia vị!
“Còn có canh cá các cậu uống lúc trưa, không cảm thấy màu sắc không đúng sao?” Ánh mắt Giai Tịnh đảo một vòng qua mọi người, từng chữ một nói “Canh cá bình thường không trắng đến vậy, trừ khi bỏ một thìa sữa nhạt tam hoa xuống, như vậy thì loại canh cá tươi ngọt gì cũng làm ra được.”
Lại có người chạy ra ngoài nôn rồi, bọn họ đều không thể ngờ rằng, căn tin lại có thể làm ra chuyện thất đức đến như vậy.
“Trong bếp tôi còn thấy có cừu non cô đặc ở trong đó, biết đó là gì không? Bỏ một thìa vào nước đun sôi cũng có mùi canh xương dê.”
Một nhân viên khác thở phào nhẹ nhõm “May quá may quá, trưa nay tôi khẩu vị không tốt, chỉ trộn một ít dầu mè vào trong cơm... Những thứ khác đều không ăn.”
“Dầu mè mà cậu ăn cũng là do tinh dầu vừng làm ra.”
“...” Nhân viên lại đi nôn mửa rồi.
“Thật đúng là mắc cười!” Lưu Quang chắp hai tay sau lưng, cười lạnh nói “Cho dù có thể tìm đủ mấy thứ này, cô cũng không có chứng cứ chứng minh rằng các đầu bếp chính là dùng mấy thứ này trộn với nhau để làm thành bữa trưa.”
Hồ Siêu Hoa cũng không vui theo “Giai tổng, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy được!”
Lưu Quang càng giống như con hổ bị chọc giận “Vốn dĩ tôi còn nể tình họ hàng của tôi, muốn yên ổn cho qua, nhưng Giai tổng cứ khăng khăng muốn đổ tội lên đầu của tôi, bây giờ tất cả mọi người đều hiểu lầm căn tin của chúng tôi, việc này, tôi phải báo cảnh sát để xử lý!”
“Được thôi.” Giai Tịnh chẳng những không bị dọa lui, ngược lại còn nói “Lưu tiên sinh lớn tuổi rồi, nếu cầm không chắc điện thoại, tôi có thể nhờ Hạ Vĩnh Trác giúp ông.”
Lưu Quang không ngờ tiểu nha đầu này lại khó đối phó đến vậy, cười lạnh nói “Giai tổng nghĩ kĩ rồi chứ, tôi báo một cái, vị trí của cô cũng không giữ được đâu đấy!”
“Ông có báo hay không?” Giai Tịnh cũng không muốn lãng phí thời gian với ông “Ông không báo, thì để tôi.”
“A Quang, Giai tổng tuổi trẻ khí thịnh, tính tình khó tránh khỏi hơi nóng nảy một chút, nể mặt tôi.” Hồ Siêu Hoa bắt đầu làm người giảng hòa “Đem danh sách nguyên liệu mua sắm để nấu ăn sáng nay cho Giai tổng xem, chứng minh đều là nguyên liệu tươi ngon.”
“Không cần đâu.” Không ngờ Giai Tịnh không nể mặt, ngược lại còn thẳng thừng nói “Tôi nghe nói siêu thị đồ tươi sống mà các ông mua cũng là do họ hàng thân thích mở.”
Hồ Siêu Hoa lập tức không vui “Ý của Giai tổng là cô nghi ngờ họ hàng thân thích chúng tôi cấu kết với nhau à?”
“Lời này là do ông nói đấy nhá.”
“Cô…”
Giai Tịnh nhìn Hạ Vĩnh Trác, Hạ Vĩnh Trác lập tức lấy điện thoại ra, muốn gọi 110.