Tiếng nước tí tách từ phòng tắm truyền ra, trên cửa kính phản chiếu một thân hình cao lớn.
Giai Tịnh không để ý đến việc này, mở điện thoại xử lý việc riêng, một lát sau, nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, lúc này mới bình thản ngước nhìn. Tóc của Tư Thần Xuyên ướt sũng, anh mặc bộ đồ ngủ màu trắng, toàn thân đều toát ra vẻ nam tính.
Đúng lúc này, điện thoại của Giai Tịnh vang lên, là một dãy số rất dài, không giống số điện thoại bình thường.
Cô thu ánh nhìn của mình lại, bình tĩnh nghe máy “Anh nói đi.”
Người trong điện thoại không biết đã nói gì, Giai Tịnh đi ra ban công “Cho nên?”
Không lâu sau, một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô, hơi thở của Tư Thần Xuyên nhẹ nhàng phà vào tai cô, làm cô tự nhiên có chút ngứa ngáy.
Anh tham lam ngửi mùi thơm xung quanh tai cô, giống y như một con mèo đang làm nũng vậy.
Giai Tịnh có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể anh, đặc biệt là chỗ nào đó, cô nói với người trong điện thoại “Tôi biết rồi, ừm, cúp máy đây.”
“Là con trai sao?” Tư Thần Xuyên mơ hồ nghe được thanh âm ở đầu bên kia, là giọng nam, nhất thời hơi ghen.
Vừa rồi tiểu nha đầu thấy anh tắm rửa xong đi ra, ánh mắt còn dừng lại vài giây, kết quả điện thoại vừa gọi tới, cô ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ra ban công nói chuyện điện thoại.
“Bạn.” Giai Tịnh cũng không biết vì sao phải giải thích với anh, giọng điệu có chút bất đắc dĩ “Buông tay ra.”
“Bạn gì?” Tư Thần Xuyên lại cúi đầu ngửi mùi thơm trên cổ cô, đối với anh mùi hương này có sức hấp dẫn rất lớn.
Bị nhiệt độ nóng bỏng của anh ôm lấy, cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, cơ thể của Giai Tịnh dâng lên cảm giác lạ thường.
“Là người bạn bình thường hay là người bạn quan trọng? Hả? “Động tác của anh vẫn tiếp tục, giọng nói vừa trêu chọc vừa ham muốn.
“Không tính là bình thường được.”
Dù sao thì cũng cùng cô vào sinh ra tử rất lâu rồi, cũng coi như là hoạn nạn có nhau.
“Nói vậy là rất quan trọng sao?” Tư Thần Xuyên đưa mắt lên đánh giá nhan sắc xinh đẹp của cô, càng ghen tuông hơn “Có quan trọng hơn anh không?”
“Tư Thần Xuyên.” Giai Tịnh muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng anh ôm rất chặt, giọng điệu Giai Tịnh có phần bất đắc dĩ “Chúng ta mới quen nhau được mấy ngày?”
“Đối với anh mà nói, phảng phất như mấy năm vậy.”
Sự nam tính trên người anh, và sự dịu dàng ôn nhu đặc biệt dành cho nữ, kết hợp với nhau rất hài hòa, tỏa ra sự mạnh mẽ, dịu dàng và cuốn hút, thân thể to lớn, xém chút nữa nhấn chìm cô.
“Em khát rồi.” Giai Tịnh đẩy anh ra, vào phòng rót nước uống, khuôn mặt bỗng chốc nóng bừng lên.
“Đêm nay anh ngủ ở đâu?” Tư Thần Xuyên theo sau cô, cỗ khí khô nóng kia còn chưa tiêu tán hết, ngược lại càng lúc càng mạnh mẽ.
“Giường và sàn nhà, anh chọn một chỗ đi.”
“Giường.” Tư Thần Xuyên nhìn về phía cô, phát ra lời mời “Cùng nhau.”
“Anh nằm mơ đi!” Giai Tịnh đặt ly nước xuống, thấy trên giường chỉ có một cái gối, một tấm chăn nhỏ, hơn nữa phòng ngủ rộng rãi ngay cả ghế sô pha cũng không có, nhất thời hiểu ra được gì đó.
“Vậy anh ngủ trên sàn nhà.” Tư Thần Xuyên ngồi xuống đất, nhường tấm chăn và cái gối duy nhất cho cô “Anh chưa buồn ngủ, em ngủ trước đi.”
Lúc này, ngọn đèn cầm tay tản ra ánh sáng mờ nhạt, cổ kính không còn điện, cả phòng ngủ chìm trong bóng tối.
Giai Tịnh đắp chăn nằm xuống, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh bên tai.
Tư Thần Xuyên ngồi ở bên giường, bàn tay to nhẹ nhàng xoa tóc cô “Ngủ ngon.”
Tay của Giai Tịnh bị anh nắm lấy, bất tri bất giác tiến vào giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau, tiếng đánh răng rửa mặt từ nhà vệ sinh vọng lại, Giai Tịnh dần dần mở mắt ra.
Trời đã sáng rồi, ánh sáng từ rèm cửa xuyên qua, tựa như mộng cảnh.
Không lâu sau, tiếng đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh ngưng lại, một bóng người đi ra “Dậy rồi sao?”
Cô ngồi trên giường, mái tóc dài mềm mượt xõa trên vai, bộ dáng vừa ngây thơ vừa đáng yêu kia, khiến anh không nhịn được nhếch khóe môi, ánh mắt trìu mến.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ màu trắng tối hôm qua, nhưng mùi hương nam tính trên người anh toát ra, kết hợp với bầu không khí lạnh lùng cao quý, thể hiện ra sự hấp dẫn khó có thể diễn tả được.
Thấy anh từng bước đi tới, Giai Tịnh leo xuống giường, giọng điệu thờ ơ “Lát nữa còn phải đi làm.”
Cô vừa bước chân, đột nhiên đá trúng cái gì đó.
Là đồ ngủ nam tối hôm qua còn dư lại, bị Tư Thần Xuyên cuốn đại thành cái gối đặt trên mặt đất, tối hôm qua anh thật sự nằm trên sàn nhà lạnh lẽo này cả đêm sao?
Một cảm giác nói không nên lời dâng lên trong lòng Giai Tịnh, không biết là áy náy hay bất an.
Trên bàn ăn.
Tư Vĩnh Chiêu cười tủm tỉm nhìn hai người dậy sớm, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi!
Ông vui vẻ cười “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Sàn nhà cứng quá, không ngủ được.”
Một câu của Tư Thần Xuyên khiến Tư Vĩnh Chiêu và Châu quản gia nhìn nhau, tối qua thiên thời địa lợi nhân hòa, cơ hội tốt như vậy, cái đầu gỗ này sao lại lịch sự như vậy, ngủ trên sàn nhà?!
“Không, không phải có giường sao?” Tư Vĩnh Chiêu trong lòng tức giận vì mọi chuyện không như mong muốn, cậu không biết nằm lên sao?! Còn cần lão già ta dạy cậu à?!
“Giường nhường cho con rồi.” Giai Tịnh ngước lên “Cửa phòng là sáng nay sửa xong sao?”
“Hả? Đúng vậy…” Tư Vĩnh Chiêu có chút chột dạ, thật ra là ông sai người mở cửa bằng chìa khóa vào lúc bình minh, cũng không biết cháu dâu có phát hiện ra hay không.
“Ồ, con không nghe thấy tiếng động gì.” Giai Tịnh ngồi xuống, bình thản ăn sáng, không truy cứu vấn đề này nữa.
“Tịnh Tịnh, tối hôm qua cúp điện không làm con sợ đấy chứ? Ông cũng không biết tại sao thiết bị cung cấp điện lại đột nhiên bị trục trặc! Ông đảm bảo với con lần sau khi con đến đây tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra những việc như vậy nữa.”
“Ồ, không sao đâu.” Giai Tịnh sớm đã biết âm mưu của ông, không nói rõ ra.
Tư Vĩnh Chiêu nhìn cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mắt này, lại nhìn cái tên đầu gỗ này, tự nhiên thấy bực mình hết sức.
Cơ hội tốt như vậy, cũng không biết nắm bắt!
Ăn sáng xong, Tư Thần Xuyên đưa Giai Tịnh đi làm.
Châu quản gia nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, âm thầm lấy túi xách của nữ ra “Lão gia, thiếu phu nhân quên lấy túi rồi.”
Vốn dĩ vừa nãy ông có thể nhắc nhở, nhưng vì để thiếu gia có cớ tìm thiếu phu nhân trả túi, cho nên ông làm bộ như không phát hiện ra.
Chờ người đi rồi mới nói.
“Rất tốt!” Tư Vĩnh Chiêu không ngờ lão Châu nhanh trí như vậy, hài lòng nói “Để mốt A Xuyên đem đi đưa cho nó, lại có thêm một cơ hội gặp mặt…”
“Lão gia tử, ngài vì hôn sự của thiếu gia, thật đúng là chăm lo hết sức.”
“Ngươi không phải cũng vậy sao…” Tư Vĩnh Chiêu nhìn hướng bọn họ rời đi “Trải qua tối hôm qua, cũng không biết Tịnh Tịnh còn bằng lòng đến chỗ ta hay không. Nó có nhìn thấu âm mưu của ta hay không?”
“Chuyện tối qua cùng lắm là do trùng hợp, thiếu phu nhân đơn thuần như vậy, chắc là sẽ không nghĩ đến những trường hợp khác…”
“Chỉ mong là vậy!” Tư Vĩnh Chiêu thầm nghĩ, nếu tiểu nha đầu không tới nữa, sau này chỉ có thể giả bệnh... Haizz, vì đứa cháu trai kém cỏi này, thật là khó khăn quá đi!
Trên xe.
Tư Thần Xuyên nhìn cô gái bên cạnh, trong đầu lại nhớ tới bộ dạng mặc áo sơ mi tối qua của cô .
Khuôn mặt trắng nõn kia, xương quai xanh mê người, còn có đôi chân vừa dài vừa mảnh khảnh kia...