Quay đầu lại lại xem, nó lại không thấy, chỉ còn lại có như là một mảnh sương mù trong đêm tối lạnh lẽo.
——————
Trong phòng nhỏ có ngọn nến chiếu sáng, rất xa, Tần Ngư nhìn thấy bóng dáng ở cửa nhỏ dài đơn bạc trong bóng đêm giao hòa ánh nến cùng ánh sáng xa xôi nhìn bọn họ, rất nhanh chạy bộ tới.
Tần Viễn bước chân cũng nhanh hơn.
Nhưng hai vợ chồng gặp mặt, ngược lại không nói gì.
Một người điếc không thể nghe, một người câm không thể nói chuyện, không thể nói tới là thượng đế vì để cho bọn họ phù hợp lẫn nhau mà sắp xếp mỹ diệu, hay là tàn nhẫn hoạ vô đơn chí.
Nhưng Tần Ngư đó là sống trong một gia đình như vậy cũng không có biện pháp giao lưu thật tốt.
Tựa như hiện tại, cô hẳn là nên chạy tới ôm mẹ mình.
Nhưng cô có chút cảm giác sợ hãi không chân thật, chỉ có thể hốt hoảng nhìn mẹ mình tiến lại đây, bà tựa hồ có chút cẩn thận, cũng có đau lòng, duỗi tay muốn sờ cái trán Tần Ngư, cũng không biết nghĩ tới cái gì, lại co rúm ngược lại nhẹ nhàng sờ soạng đầu tóc có chút lộn xộn của Tần Ngư.
Nếu là đứa trẻ khác, đại khái sẽ cho rằng mẹ ghét bỏ bản thân mình.
Nhưng Tần Ngư biết đây là phương thức mẹ con hai người ở chung——con gái kháng cự, dẫn tới mẹ cô khϊếp nhược.
Thói quen từ trước, nhưng hôm nay có chút bất đồng, chỗ sâu trong trái tim có một loại xúc động.... có lẽ là giấc mộng kia quá đáng sợ, quá chân thật.
Cảm giác sau khi mất mà tìm lại chưa chắc là thỏa mãn, cũng có khả năng là cảm giác sợ hãi e sợ lại mất đi.
Cho nên cô theo bản năng liền tiến lên một bước, ôm lấy vòng eo tinh tế của mẹ Tần.
Ập vào trước mặt là hương thơm thanh nhã, còn có một chút hương vị ấm áp.
Tần Ngư lập tức liền xua tan những ký ức cổ quái đó, là mơ đi, kia chỉ là một giấc mơ.
Cha mẹ như thế chân thật sống ở trước mắt.
Người hoàn chỉnh chân thật không phải là thi thể máu thịt mơ hồ nằm ở dưới đất.
“Mẹ mẹ....” Cô phát ra tiếng sau mới phát hiện thanh âm mình non mềm đến không thể tưởng tượng.
Giống một thiếu nữ.
Không đúng, cô vốn dĩ chính là thiếu nữ.
Mười sáu tuổi!
Vợ chồng Tần gia cũng kinh ngạc, con gái thường đối với hai vợ chồng bọn họ thập phần xa cách ít lời, như thế nào hôm nay....
Bất quá vợ chồng hai người không thể giao lưu, làm mẹ, mẹ Tần cũng to gan duỗi tay ——thay Tần Ngư cài lại ba nút thắt trên quần áo.
Sợ con gái bị lạnh.
Tần Ngư bỗng nhiên mới phát giác cổ áo bị cởi bỏ ba cái nút thắt, khó trách vừa mới có chút lạnh.
Nhưng mà.... trước khi hôn mê cô không cởi bỏ nút thắt a.
Ai làm?! Chẳng lẽ là... con mèo quỷ dị kia?!!
——còn mèo này như có điểm háo sắc a.
Thời điểm người một nhà vào cửa, Tần Ngư có lẽ là nhớ tới con mèo quỷ dị kia, bởi vậy theo bản năng nhìn bốn phía, cũng vừa vặn, trong bóng đêm tối tăm cô nhìn thoáng qua tựa hồ có một bóng đen ở phía sau cây đại thu, loáng thoáng, khi cô nhìn thoáng qua, lại chui vào phía sau cây đại thụ.
Độ cao của bóng đen kia.... hình như không phải mèo a.
Tần Ngư ẩn ẩn cảm thấy bất an.
——————
Nút thắt quần áo cùng bóng đen phía sau cây có trọng yếu hay không, cô giống như rất mâu thuẫn, phảng phất giống như có một người đang nói cho cô hai việc cần thiết này phải chú ý.
Như là hai người ở trong đầu đánh nhau.
Nhưng rốt cuộc cũng mệt mỏi, Tần Ngư mơ mơ màng màng về nhà liền ngủ rồi, thời điểm ngày hôm sau tinh thần luôn có chút không thích hợp.
Tối hôm qua lại nằm mơ, không bằng nói là lặp lại giấc mơ kia.
Đem cô tàn phá đến chết đi sống lại, thời điểm tỉnh lại phát hiện gối đầu chính mình ướt một mảnh, gương mặt cũng dính dính.
Cô đè nặng thanh âm tránh ở trong ổ chăn khóc ba lần.
Chết đi sống lại.
Trong lòng vì thế suy sụp——cô phải tìm hiểu xem chuyện mơ thấy là như thế nào.
Bất quá còn chưa chờ cô suy nghũ ra cái gì, đã bị ngăn cản, mẹ Tần Vu Sanh chuẩn bị cơm sáng cho cô, cháo gạo trắng với một cái trứng gà.
Tối hôm qua thân mật làm Tần Ngư ngày thường trầm mặc ít lời giả làm người lớn có chút xấu hổ, bởi vậy cúi đầu yên lặng ăn cơm. Người làm mẹ Vu Sanh kỳ thật cũng xấu hổ, nhưng bà vốn dĩ cũng sẽ không nói, vì thế liền ngồi ở bên cạnh yên lặng xem con gái mình ăn cơm.
Nếu là trước đây, Tần Ngư khẳng định rất không thích, sẽ nhanh chóng uống xong cháo ăn trứng gà liền về phòng của mình.
Nhưng lần này cô chỉ là yên lặng ăn, ăn xong lại ngẩng đầu, ôn nhu hỏi: “Mẹ, con có thể ăn thêm một chén không? Lại thêm một cái trứng gà.”
Vu Sanh: “.....”
Con gái thật sự trở nên không giống—— ăn uống nhiều hơn.
Nhưng trẻ con ăn uống tốt cũng là chuyện tốt, trong nhà cũng không phải thiếu tiền đến không có cháo cùng trứng gà.