“Trăn Trăn, ta muốn vải phải là màu xanh ngọc bích, dài 7,2 inch* , ngươi ngàn lần đừng có quên.”
7,2 inch = 18,288 cm
Khuôn mặt trắng như ngọc của thiếu nữ nhô ra từ cửa sổ hướng về phía Thẩm Trăn Trăn đắc ý mà hét lớn.
"Đã biết, dù ta nhớ nhầm đi sao nữa, Lâm thư sinh cũng sẽ không lầm lẫn!"
Thẩm Trăn Trăn trợn mắt, vỗ vỗ chiếc đạo bào* cũ nát trên người, nàng chỉnh sửa lại đầu tóc, đem búi tóc trên đầu thắt chặt chút.
Đạo bào: 道袍 /dàopáo/: Đây là sĩ nhân thời Minh thích mặc nhất. Cổ áo hộ lĩnh trắng tròn, tay áo rộng hoặc thu tụ còn gọi là tì bà tụ (Dùng để bỏ đồ vào không có rớt ra, giới trẻ thời nay dùng nó đựng điện thoại mỗi khi đi dạo, và đựng lì xí vào dịp tết :D), hai bên xẻ ra như của Bối Tử vậy, ở trước ngực có thắt gút cũng phía dưới không có buộc, có thể che được nội y, biểu thị làm người không thể thất lễ. Cho nên đạo bào xét về lễ tiết phản ảnh được văn hóa lễ nghi truyền thống của TQ.
Thiếu nữ vừa bị nàng trêu đùa không có cam chịu, xoay người cầm một trái cây từ trong phòng rồi lại nhoài người, dùng toàn bộ sức lực của mình ném vào đầu nàng.
"Cái miệng dài của ngươi thứ gì cũng nói được! Ta cùng tên họ Lâm kia một chút quan hệ đều không có! Là tại ngươi ngày ngày suy nghĩ lung tung, mới có thể cảm thấy người khác cũng cùng ngươi giống nhau!”
Thẩm Trăn Trăn đã thu thập thích hợp và thoả đáng, nghiêng đầu, tay duỗi nắm lấy trái cây.
"Ở đây không có ba trăm lượng bạc, ta cái gì cũng chưa nói, chỉ là khen ngợi tiểu lão bản tiệm vải kia làm việc cẩn thận. Tiểu cô nương, sao ngươi lại thẹn quá hóa giận?”
Nàng để búi tóc giống nam nhi, dáng người cao gầy, trên người khoác một bộ đạo bào cũ, đứng như vậy ở trong gió nhướng mày cười với Thẩm Chước, như thế nào cũng ngăn không được vẻ kiều diễm.
Nhìn thật sự không giống phàm nhân, mà giống tiểu tiên trên trời không có việc gì tới nhân gian chơi một chuyến.
Chỉ là ······
Thiếu nữ ở trong phòng nhìn bộ ngực căng phồng của Thẩm Trăn Trăn, lại cúi đầu nhìn xem chính mình, từ ba phần xấu hổ buồn bực lại lập tức biến thành năm phần.
“Ngươi đừng chậm trễ! Nhanh đi mau, nếu không phải chân ta bị thương, ta mới không cho ngươi xuống núi chơi. Muộn thêm chút nữa trời lại tối, chờ sư phụ trở về nhìn ngươi đồ vật còn chưa mua, sẽ lại mắng ngươi!”
Nói xong, nàng nổi giận đùng đùng, "bang" một tiếng - đem cửa sổ thô bạo đóng lại.
Thẩm Trăn Trăn không chút khách khí cắn một miếng trái cây, bóng dáng của nàng đã biến mất lúc nào không hay.
Nàng nâng tay nải xoay người ra khỏi cửa Huyền Đô Đạo Quan, vừa đi vừa thở dài.
Nếu có thể, nàng thà là người bị thương ở chân, dù cho ba tháng không ra khỏi cửa một bước, nàng cũng vui vẻ.
Tháng trước, Thẩm Trăn Trăn có một giấc mơ kỳ lạ.
Cảnh tượng trong mơ khiến nàng đồng cảm như thể điều đó đã thực sự xảy ra trên người nàng.
Những gương mặt mơ hồ rồi rõ ràng đó tới tới lui lui trong giấc mơ của nàng, nhưng chưa từng để lại cho nàng bất kỳ ấn tượng nào khi tỉnh dậy.
Trừ bỏ những sự việc xảy ra đó, Thẩm Trăn Trăn liền chỉ nhớ rõ một cái tên là Giản vương thế tử - Chu Khương.
Trong mơ, Thẩm Chước cũng bị thương ở chân.
Nghe lời của sư phụ, nàng đi dưới chân núi mua vải dệt và lương thực, kết quả gặp một nam tử chết đuối và hôn mê bên cạnh suối Lạc ······
Haizz ...... Quả nhiên, tới gần nam nhân liền sẽ trở nên đau khổ.
Thẩm Trăn Trăn mặt không biểu cảm nhìn bầu trời, kéo túi vải một vòng lại một vòng, cuối cùng vòng qua đoạn suối mà nàng gặp nam tử ở trong giấc mơ của mình. Trong mơ, nam tử chết đuối cũng chính là Giản vương thế tử Chu Khương.
Kể từ khi gặp hắn, Thẩm Trăn Trăn đã không còn sống vui vẻ.
Đầu tiên là Huyền Đô Đạo Quan bị đốt, sau đó Thẩm Chước cùng sư phụ rơi xuống không rõ tung tích, cuối cùng nàng chính mình cũng bị Chu Khương chịu tội vạ lây, chết trong lửa lớn ở Giản vương phủ.
Những chuyện trong mơ lần lượt trở thành sự thật, từ Thẩm Chước té bị thương ở chân, lại đến sư phụ đi dưới chân núi Tôn gia luyện công, ngay từ đầu Thẩm Trăn Trăn không tin, bây giờ cũng có vài phần tin. Sau khi mất rất nhiều công sức để vượt qua đoạn đường đó, Thẩm Trăn Trăn tiếp tục dọc theo con suối tiến về phía trước.
Suối Lạc là một nhánh của sông Lạc thuộc nhà Vệ, chảy qua phía tây núi Mang.
Dưới chân núi Mang chính là huyện Triều Thương------một địa phương nhỏ chỉ cách thủ đô nhà Vệ là Tây Kinh không quá trăm dặm*.
Trăm dặm = 50km
Để vòng qua nơi nàng cùng Chu Khương gặp nhau, Thẩm Trăn Trăn phải đi ngang qua một bờ sông "lau sậy".
Con đường này đã sớm bị bỏ hoang từ lâu. Dọc đường cỏ dại mọc um tùm, lau sậy dài bừa bãi, không biết chỗ nào nước sâu chỗ nào cạn.
Không biết từ đâu, máu và nửa ống tay áo đen thêu vàng trôi theo nước tới.
Chết tiệt......
Trong lòng Thẩm Trăn Trăn thầm mắng, sẽ không phải cái tên thế tử mà nàng chắc chắn đã thoát khỏi?
Phía sau đám cây sậy cao nửa người truyền đến tiếng vang mơ hồ, có vẻ đó là tiếng rêи ɾỉ của nam nhân.
---------------------------------------------------------------------------------------
Nguồn: Vespertine và Chin Chin
Edit: Blueberry4657