"Đừng có nằm mơ đi, đại sư huynh sao có thể rảnh rỗi như vậy? Ta nói, chỉ cần ký tên vào linh khí bản mệnh thôi là được."
"A? Mọi người đều ký, đại sư huynh sẽ mỏi tay..."
"Này! Các ngươi đừng tự tưởng tượng viển vông nữa!"
Yến Lăng Khanh?
Hừm... Quả nhiên đầu óc vẫn chẳng có gì.
Có điều, vì đám người này nói rằng y đã sử dụng kiếm pháp của phái Tiêu Dao, điều đó có nghĩa là y có thể là người của phái Tiêu Dao?
Nói như vậy, có lẽ y thực sự biết tên nhóc đó.
Diệp Kính Tửu cũng không trả lời câu hỏi của Vân Tú Nhi, nhưng đối phương lại nhận định rằng y là một vị đồng môn sư huynh đã đi tiêu dao ở ngoài nhiều năm, tự nhiên kể với y về những thay đổi của phái Tiêu Dao trong những năm qua, những sư huynh muội khác cũng bắt đầu hỏi chuyện.
Từ cái chết của tiểu đệ tử, sư tổ tẩu hỏa nhập ma, bất đắc dĩ phải bế quan, đến vì cái chết của sư đệ thân thiết mà đại sư huynh đau đớn, tự sát không thành, ra ngoài chu du để tìm kiếm bí tịch khởi tử hồi sinh...
Mọi người thở dài, Diệp Kính Tửu hứng thú lắng nghe, khi hồi thần lại đã là đêm khuya.
Đã đến lúc, y đứng dậy chào tạm biệt những đồng môn thú vị này, định rời khỏi tiểu thế giới.
"Mộc sư huynh định rời đi luôn sao?"
Vân Tú Nhi đứng lên, một đám người cũng đứng dậy tiễn vị sư huynh vừa tốt bụng vừa hào sảng này, "Có phải chúng ta đã làm chậm trễ thời gian của huynh rồi không? Bí tịch Lung Hạc Cảnh Chủ được lưu truyền thật sự rất thần bí, có thể chữa khỏi vết thương tinh thần, còn nghe đồn có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh!"
Diệp Kính Tửu dừng bước, nhướn mày quay đầu nhìn bọn họ, "... Vết thương tinh thần?"
"Đúng vậy. Sư huynh, huynh không biết sao? Đúng vậy, cuốn bí tịch này đều có nói hết, dù sao cũng có chung một ý, chính là mặc kệ mắc phải chứng bệnh gì, chỉ cần tu luyện theo bí tịch, thì có thể khôi phục bình thường."
Ừm.....
Nếu những gì Vân Tú Nhi nói là sự thật, vậy thì bệnh của Chi Chi...
Có vẻ như y phải tranh thủ thời gian để quay về một chuyến, y nhất định phải lấy được cuốn bí tịch đó trước người khác.
Nói như vậy, đại sư huynh trong lời đồn là đã đạt đến giai đoạn Xuất Khiếu kỳ, xem ra đây là đối thủ mạnh của y.
Phải nghĩ ra cách...
À, có rồi.
Vân Tú Nhi đứng cùng với Lục sư đệ, thấy vị sư huynh tốt bụng đó đột nhiên sững người tại chỗ, lấy ra một tờ giấy trắng, gấp lại.
Không lâu sau, một hình giấy nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay của vị sư huynh kia, y đưa nó cho Vân Tú Nhi.
Vẻ mặt của Vân Tú Nhi mơ hồ nhận lấy: "Mộc sư huynh, đây là. . ."
"Một vật bảo mệnh nhỏ thôi."
Người giấy nhỏ trong lòng bàn tay của Vân Tú Nhi nhảy nhót trông rất lanh lợi, Vân Tu Nhi hơi do dự, "Sư huynh, huynh chắc chứ?"
Nhóc dễ thương này không hề có lực công kích.
Nàng thật sự có suy nghĩ như vậy, người giấy nhỏ đột nhiên làm động tác trung bình tấn, dùng lực đánh một quyền thật mạnh về phía trước.
"Rầm"
Khoảnh khắc tiếp theo, một cái hố lớn hàng chục mét đột nhiên xuất hiện trên con đường bằng phẳng phía trước.
Tay Vân Tú Nhi run lên, suýt chút nữa đã ném người giấy nhỏ ra ngoài.
"Nói chung là như vậy."
Mộc sư huynh gật đầu với nàng, sau đó ra hiệu cho một đám sư huynh muội đang câm như hến sau khi nhìn thấy công kích của người giấy nhỏ, "Vậy tạm biệt."
"Ồ, ồ, cảm ơn. . . Cảm ơn Mộc sư huynh."
Vân Tú Nhi nuốt nước miếng, run rẩy ôm người giấy nhỏ, hướng mắt nhìn thân ảnh của Mộc sư huynh khuất dần trong rừng cây.
Nàng cứng ngắc quay đầu lại, lấy người giấy nhỏ trong lòng ra trước mặt mọi người.
"Cái đó...Ai trong số các ngươi muốn phục vụ vị đại lão giấy này?"
Tất cả sư huynh muội đều nhìn nàng trìu mến, đồng loạt lùi lại một bước.
Vân Tú Nhi nghiến răng nghiến lợi, "Các ngươi thật sự là sư huynh muội tốt của ta..."
Trời đã khuya, nhóm người bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ, dự định sau khi nghỉ ngơi sẽ đi tìm những linh thú khác.
Sau khi hoàn thành những chuyện này, có thể tới Lung Hạc Cảnh Chủ cung thử vận may của mình.
Nói không chừng...
Nói không chừng thực sự có thể gặp được đại sư huynh để xin ký tên.