Ngày đầu tiên của đại hội luận võ kết thúc khi ánh nắng buổi chiều cuối cùng mờ dần.
Một ngày nay tại đại hội luận võ, ngay từ đầu bầu không khí đã không giống như trước đây, sự kiện nhân tộc đồng loại tự gϊếŧ lẫn nhau tăng lên rất nhiều. Ví dụ như những chuyện mà Hoa Linh nhìn thấy, ở trên các đấu trường xuất hiện tần suất cao. Các quý tộc hôm nay có thể được ăn một bữa thỏa thích, cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Hoa Bất Tiếu nói những người được yêu tộc ủy thác gϊếŧ người này gọi chung là "Chó săn", trong lời nói ẩn chứa sát ý lạnh thấu xương.
Nhưng cũng may lần này Hoa gia vận khí không tệ, không gặp phải những tên chó săn này. Mà Hoa gia là thế gia đỉnh cấp trong nhân tộc, những đệ tử được phái ra đương nhiên có thực lực xuất sắc, toàn bộ người dễ dàng thông qua vòng sơ loại như trong dự liệu.
Nhưng đây đều không phải là thứ Diệp Kính Tửu để ý nhất.
Y hiện tại đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể thoát khỏi tầm mắt như hổ rình mồi của Hoa Bất Tiếu, lén lút đến bên cạnh sư tôn bắt đầu lần đầu tiên giải trừ thần thức lạc ấn.
Thần thức lạc ấn mặc dù là biểu tượng thân mật giữa các đạo lữ, nhưng khi thực lực quá chênh lệch, Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy đó là một sợi xích chó quấn quanh cổ mình, trói buộc giám thị mình.
Cho dù sư tôn chưa từng có ý nghĩ như vậy, nhưng Diệp Kính Tửu là một người độc lập, thầm nghĩ mau chóng giải trừ cảm giác trói buộc này.
Mà trước mắt, Hoa Bất Tiếu đang tựa vào trước cửa, trong tay bưng một chén trà nóng, cười như không cười nhìn y.
Diệp Kính Tửu tiến cũng không được, lui cũng không xong, chỉ có thể đứng ở trước mặt hắn, cùng Hoa Bất Tiếu giằng co.
"Ngươi muốn đi đâu?" Hoa Bất Tiếu hỏi, "Sáng mai sẽ có trận đấu, bây giờ hẳn là nên nghỉ ngơi sớm mới đúng.”
"Không phải việc của ngươi.” Diệp Kính Tửu nói xong, bước sang trái một bước, định vòng qua Hoa Bất Tiếu để đi ra ngoài.
Đối phương thờ ơ đi theo y một bước, chặn đường đi của y, "Sao lại không liên quan đến ta? Ta là người đứng đầu Hoa gia, tất nhiên phải chú ý đến sự an toàn của ngươi, huống chi quan hệ của chúng ta..."
Hoa Bất Tiếu nói tới đây, ánh mắt híp lại, đôi mắt mê hoặc mỉm cười nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Diệp Kính Tửu một cái, đầu lưỡi ửng hồng hơi lộ ra, liếʍ cánh môi, ý vị ám chỉ cực mạnh.
Hoa Bất Tiếu lớn lên cực kỳ đẹp mắt, mặc dù không phải giống thiên tiên hạ phàm như đại sư huynh, nhưng cũng là một đại mỹ nhân. Hiện giờ cố ý dụ dỗ, mê hoặc lòng người tất nhiên là dễ như trở bàn tay.
Diệp Kính Tửu bỗng dưng cảm giác trong lòng bị nhấc lên một chút, mấy ngày nay bởi vì huấn luyện, hoa huyệt chưa được thỏa mãn cũng ở trong bầu không khí ái muội này lặng lẽ ướŧ áŧ một chút, ướt đẫm tiết khố.
Nhiệt khí chảy từ đầu tới chân, vành tai trắng trong ửng đỏ, Diệp Kính Tửu một bên tức giận thân thể mình quá dễ dụ dỗ, một bên trong đầu lại nhịn không được ảo tưởng hình ảnh kiều diễm Hoa Bất Tiếu dùng đầu lưỡi liếʍ huyệt hoa của y đến cao trào.
Cũng không biết Hoa Bất Tiếu trời sinh đã hiểu biết rất rõ về chuyện tìиɧ ɖu͙© hay sao, rõ ràng lúc mới gặp mặt còn là một thiếu niên bề ngoài mặc dù không đứng đắn, bên trong lại phá lệ ngây ngô, hiện tại đã dùng đầu lưỡi liếʍ y đến cao trào. Mỗi lần mυ'ŧ hoa huyệt chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, phát ra thanh âm đặc biệt chói tai, Diệp Kính Tửu cũng đặc biệt mẫn cảm, đùi dùng sức kẹp chặt cổ Hoa Bất Tiếu, hoa huyệt nhỏ trắng như tuyết phun ra dâʍ ɖị©ɧ mời gọi Hoa Bất Tiếu.
Diệp Kính Tửu chưa tiến vào kỳ phát tình thì da mặt tương đối mỏng, dễ bị xấu hổ. Hoa Bất Tiếu lại thích nói những lời không có mặt mũi, có khi liền sắp liếʍ đến cao trào, tâm tư xấu xa của Hoa Bất Tiếu nổi lên, liền ngẩng đầu lên hỏi vẻ mặt Diệp Kính Tửu ửng hồng như vậy, có phải liếʍ không thoải mái không. Diệp Kính Tửu xấu hổ, chỉ ấn đầu hắn muốn hắn chỉ cần liếʍ, đừng nói gì. Hoa Bất Tiếu ngoan ngoãn làm theo, quay đầu liền mở miệng ngậm âʍ ѵậŧ mềm mại bị liếʍ đến sưng, vừa đau vừa sảng khoái. Diệp Kính Tửu muốn ngăn lại, nhưng căn bản nói không nên lời, chỉ có thể xụi lơ ở trên giường nức nở mặc kệ hắn hành động.
Âʍ ѵậŧ mềm mại mẫn cảm, bị hàm răng kia tùy ý mài lên vài cái, thân thể liền run rẩy đạt tới cao trào, bức thủy đem bức thịt tưới ướt một mảnh, cửa huyệt bởi vì kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này mà kịch liệt giãn ra, ngay cả lỗ tiểu trắng ướt mềm cũng co rút không ngừng. Hoa Bất Tiếu nhìn y quá đáng yêu, còn dùng đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ chỗ kia, muốn chui vào trong, Diệp Kính Tửu khó chịu đá hắn một cước xuống giường.
...... Làm sao y có thể nghĩ đến những chuyện này chứ? Dừng lại, sư tôn vẫn còn chờ y!
Diệp Kính Tửu hoàn hồn, ho khan một tiếng. Y từ đầu đến cuối coi như mình và Hoa Bất Tiếu chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng không có quan hệ thân mật gì mới có thể làm chuyện đó. Mặt mày thanh tú khẽ nhíu lại, liền há mồm bắt hắn nhường đường cho y.