Đúng lúc này, bỗng nhiên trong cỗ kiệu kia truyền đến một tiếng cười của thiếu niên, tiếng cười vô cùng êm tai. Tiếng cười kia hấp dẫn vô số ánh mắt, theo tiếng cười kia truyền ra, một thiếu niên nhân tộc mặc áo trắng từ chiếc kiệu kia đi xuống.
Tại sao lại nói thiếu niên này là nhân tộc, là bởi vì thiếu niên này không che giấu khí tức trên người mình chút nào, một thân mùi người và mùi thuốc nồng đậm nghênh ngang đi ra dưới tầm mắt của mọi người. Mà những tên người hầu yêu tộc ở xung quanh bên cạnh chiếc kiệu , và yêu thú hung hãn, cũng không có một chút phản ứng gì, ngược lại lại vô cùng cung kính.
Thiếu niên tuấn tú kia bị đám người nhìn chằm chằm, cũng hoàn toàn không sợ hãi chút nào, hắn ta cười nhẹ nhìn một vòng Đấu Võ Trường, nhìn đám người đang nửa quỳ, chắp hai tay, bái một cái về phía đám người, lại cung kính cúi đầu về phía chiếc kiệu kia.
Lễ tiết của hắn ta vô cùng qua loa, thiếu niên thả tay xuống, đứng lại cơ thể ngay ngắn, cất cao giọng nói: "Chư vị, hôm nay Yêu Hoàng mệt mỏi, cho nên không còn ra mặt như lúc trước, nhưng tôn thượng sẽ ở trong kiệu quan sát nhân tộc luận võ. Phía dưới, ta ở dưới đại diện cho Yêu Hoàng đọc lời chào mừng..."
Theo lời thiếu niên kia nói ra, bỗng nhiên tiếng thảo luận dưới Đấu Võ Trường ồn ào, rất nhiều quý tộc yêu tộc không dám tin một tên thiếu niên nhân tộc lại thay Yêu Hoàng tiến hành đọc lời chào mừng, địch ý bộc phát. Mà nhân tộc cũng vô cùng ngạc nhiên khi xuất hiện một thiếu niên nhân tộc, trong lúc nhất thời tình hình có chút khống chế không nổi.
"Một tên nhân tộc? Trên đỉnh kia tại sao lại xuất hiện nhân tộc?"
"Tên tiểu quỷ nhân tộc này đến tột cùng là dùng thủ đoạn gì? Làm sao lại có thể thay thế người hầu yêu tộc trước đây thay cho Yêu Hoàng đọc lời chào mừng được?"
"Tuyệt đối không có khả năng, nhất định là nhân tộc này dùng thủ đoạn gì đó lừa gạt Yêu Hoàng!"
"Thật buồn cười, không ngờ tới nhân tộc của chúng ta thế mà lại xuất hiện một tên phản đồ như thế, quả thực là vô cùng nhục nhã!"
"Nhỏ giọng một chút đi, nếu để cho yêu tộc nghe thấy, chỉ sợ ngươi và ta đều sẽ mất mạng!"
"Thế mà một tên nhân tộc lại thành tâm phúc của Yêu Hoàng, cuối cùng làm sao đối phương làm được?"
"..."
"..."
Dưới Đấu Võ Trường ồn ào lộn xộn, tên thiếu niên nhân tộc cười nhẹ tiếp tục đọc lời chào mừng, dĩ nhiên giọng nói đã bị tiếng ồn ào của đám người bao phủ.
Đúng lúc này,con mắt tà dị lơ lửng trên đỉnh bỗng nhiên nhìn xuống dưới, cùng một thời gian, một khí tức vô cùng kinh khủng trong nháy mắt bao phủ lấy toàn bộ Đấu Võ Trường, khí tức này bàng bạc, rất nhiều người chưa kịp phản ứng, tư thế quỳ một chân ở trên đất trước kia đã biến thành hai đầu gối quỳ xuống đất dập đầu, đồng thời thân thể lại đang không ngừng run rẩy, không chịu khống chế chút nào.
Diệp Kính Tửu cũng bị khí tức này chấn động đến run lên, trán của y đập xuống mặt đất lạnh lẽo, con ngươi đột nhiên co lại giống như thấy được người làm y vô cùng khϊếp sợ. Y cau mày, sắc mặt khó nói nên lời.
Không có khả năng, thiếu niên nhân tộc đứng ở trên cao kia, y làm sao càng nhìn, càng giống... Thẩm Chi?
Thiếu niên đứng ở trên cao đọc xong lời chào mừng, có chút khom người về phía mọi người ở Đấu Võ Trường, sau đó hắn ta đứng thẳng người, cười nói: "Các vị không cần nghĩ nhiều, tại hạ là truyền nhân đời thứ mười chín của thần y cốc, họ Thẩm tên Chi. Bất luận là nhân tộc hay là yêu tộc, ở trong mắt của Thẩm mỗ đều đối xử ngang hàng như nhau. Bây giờ ta là thϊếp thân y sư của Yêu Hoàng, cũng chỉ là tấm lòng của thầy thuốc, thay tôn thượng tu thân dưỡng tính, chớ có gì nghi kỵ."
"Thẩm Chi? Truyền nhân của thần y cốc đời thứ mười chín? Kỳ lạ..." Diệp Kính Tửu chưa hoàn hồn, liền nghe được Hoa Bất Tiếu ở bên cạnh thấp giọng nỉ non.
Ánh mắt của Diệp Kính Tửu động nhẹ, y thấp giọng hỏi: "Kỳ lạ cái gì?"
Hoa Bất Tiếu nhìn y một chút, nói: "Thần y cốc… Vào hai ngàn năm trước, đã diệt vong."
"Diệt vong?"
"Ừm, hai ngàn năm trước, lúc ấy Thiếu cốc chủ của thần y cốc vì ý đồ riêng của bản thân, dùng độc đồ sát thần y cốc hầu như không còn. Về sau Thiếu cốc chủ kia lại gây ra rất nhiều thảm án, bị ma đạo hai phe truy sát, từ đây mai danh ẩn tích,"
"Thiếu cốc chủ kia tên gọi là gì?" Diệp Kính Tửu hỏi.
Hoa Bất Tiếu ngưng thần, ý đồ nhớ lại danh tính của Thiếu cốc chủ kia, hắn từng nhớ là hắn biết danh tính của người nọ. Nhưng suy nghĩ hôm nay lại giống như bị l*иg một tầng mây mù, dù hắn nhớ lại kiểu gì cũng không nhớ nổi, hắn vô ý thức lắc đầu, "Thời gian quá lâu rồi, ta cũng không rõ. Chỉ là người của thần y cốc đều họ Thẩm, tất nhiên Thiếu cốc chủ cũng thế."