Trong ánh nắng ban mai, mặt trời nhuộm một màu vàng tươi, thiếu niên nở nụ cười ấm áp, ánh mắt chân thành trong veo, không chút tạp niệm, tràn đầy xuân thủy.
Cổ tay bị thiếu niên giữ chặt, Diệp Kính Tửu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của thiếu niên.
Không hiểu sao trong lòng y bỗng hoảng hốt, ánh mắt hơi phiêu, mất tự nhiên gật đầu, dùng sức rút tay về, "...Cám ơn ngươi, Chi Chi."
Thiếu niên nhìn chằm chằm bàn tay đang thu lại của mình, trong lòng có chút mất mát nhưng rất nhanh thay đổi sắc mặt, cười với y: "Tiểu Tửu, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào? Có mệt không? Ta có chút.........."
Thẩm Chi nói đến đây, ngượng ngùng quay mặt sang một bên, xấu hổ lấy ngón tay gãi gãi gò má đỏ bừng, lông mi không ngừng run rẩy, "Thực xin lỗi, Tiểu Tửu."
Cảm giác tội lỗi ngày càng ăn sâu...
Sắc mặt Diệp Kính Tửu trở nên cứng ngắc, thấp giọng nói: "Ta, ta không sao, thuốc mỡ của ngươi... Rất hữu dụng."
“Thật sự không đau sao?” Thẩm Chi đột nhiên nhích lại gần y, dùng cực kỳ thân mật động tác chạm vào chóp mũi của y, nhẹ nhàng xoa xoa, “Tiểu Tửu đừng lừa ta a? Nếu như ngươi đau, ta sẽ buồn đó.”
Diệp Kính Tửu cau mày, tránh né Thẩm Chi đυ.ng chạm quá mức thân mật, ngón tay thu vào trong, "Thật sự không đau."
Y giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc của Thẩm Chi, muốn cất bước đi về phía sảnh phụ, nhưng y bất giác đứng im tại chỗ.
Thẩm Chi vẫn luôn đối với y rất tốt, nhưng sau đêm qua, thái độ của đối phương rõ ràng càng nhiệt tình hơn, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng thẹn thùng như cô nương trong nhà sắp lấy chồng.
"Tiểu Tửu à, lần đầu tiên của ta rất quý giá và ta sẽ chỉ dành nó cho những người sẵn sàng chăm sóc ta trong suốt quãng đời còn lại."
"Ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta chứ? Với Chi Chi, với Thẩm Chi chứ?"
"Có trách nhiệm, có trách nhiệm, có trách nhiệm với…….... đúng, có trách nhiệm với Chi Chi..."
Diệp Kính Tửu nghĩ đến cuộc trò chuyện tối qua, cảm thấy đau đầu hơn.
Cái cốt truyện kinh điển dụ dỗ những thanh thiếu niên ngây thơ ngủ với y thực sự đã thành hiện thực với y.
Điều quan trọng nhất y là kẻ cặn bã đã dụ dỗ những thiếu niên ngây thơ lên
giường với y.
Làm sao y có thể làm được?
Lời hứa trong lúc động tình chẳng qua là chuyện vớ vẩn không có đầu óc. Nhưng sau khi làm nhục Thẩm Chi, lại hối hận vì không chịu trách nhiệm với người khác, thì có khác gì với đám cặn bã đã ức hϊếp mình?
Nghĩ đến đây, thái độ của Diệp Kính Tửu đối với Thẩm Chi dịu đi một chút, y hít sâu một hơi, mím môi nói: "Chi Chi, ta hôm qua đã xảy ra chuyện gì. . ."
"Ta hôm qua, ta hôm qua không sao. Tiểu Tửu, ngươi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều."
Thẩm Chi cắt ngang lời của y, hắn ta rõ ràng cao hơn Diệp Kính Tửu rất nhiều, nhưng khí thế lại bất lợi, hắn ta cụp mắt thấp giọng nói: “Ta hôm qua… ta biết Tiểu Tửu... Chỉ là đầu óc rối tung lên, là ta lợi dụng sự nguy hiểm của người khác, để Tiểu Tửu hứa với ta."
"Không có việc gì đâu, những lời Tiểu Tửu nói hôm qua, đều không tính."
Thẩm Chi nắm chặt tay Diệp Kính Tửu "Tiểu Tửu, ngươi không cần nghĩ ta chịu trách nhiệm với ta, ta. . . Ta không sao."
Nói xong ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Kính Tửu, trong mắt lộ ra sự nhẫn nhịn, Diệp Kính Tửu da đầu tê rần, trong lòng trầm xuống.
Rõ ràng những lời của Thẩm Chi là vì lợi ích và hoàn cảnh của y, nhưng tâm trạng của Diệp Kính Tửu thậm chí còn nặng nề hơn.
Cảm giác ta lỗi cứ ngày càng sâu.
Diệp Kính Tửu không còn cố thoát khỏi bàn tay Thẩm Chi ,gắt gao mím miệng, trong mắt cảm xúc phức tạp.
Khuôn mặt của đại sư huynh xuất hiện trong đầu y, một giọt mực từ không trung xuất hiện, nhỏ xuống màn hình, gợn sóng và vặn vẹo, cuối cùng biến thành khuôn mặt của Thẩm Chi.
"Ta sẽ... chịu trách nhiệm với ngươi, Chi Chi."
Diệp Kính Tửu trầm giọng nói, hắn cùng Thẩm Chi nhìn nhau, thanh âm chậm rãi mà vững vàng, "Ta không phải loại cặn bã như vậy, ngươi. . . Yên tâm."
"...Thật sao? Những Điều Tiểu Tửu nói là thật sao?"
Thẩm Chi vốn là giả vờ vui vẻ cười lập tức trở thành thật, hắn ta ôm Diệp Kính Tửu vào trong ngực, đêm qua Diệp Kính Tửu để lại vết cào vẫn còn trên tấm lưng vạm vỡ của hắn ta, hắn ta xoa tai cùng thái dương Diệp Kính Tửu một hồi, "Tiểu Tửu không nói dối ta đúng không? Cố ý làm ta vui phải không?"