Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 137: Ngươi là đạo lữ của bộn tọa (H)

Diệp Kính Tửu rất muốn yêu cầu sư tôn rút ngón tay ra trước, sau đó bọn họ sẽ nói chuyện với nhau bằng tư thế bớt lúng túng hơn.

Nhưng hiển nhiên sư tôn cũng không có ý định này, sau khi sư tôn hỏi xong, hắn liền cụp mắt xuống, trầm mặc nhìn vào chỗ kia của Diệp Kính Tửu, ngón tay của hắn vẫn đang khuấy đảo bên trong vách thịt ướŧ áŧ, triệt để dọn dẹp sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại.

Bây giờ Diệp Kính Tửu đã không còn giống với ngày xưa, cơ thể của y vô cùng nhạy cảm, rất dễ bị sư tôn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thổi bùng du͙© vọиɠ. Diệp Kính Tửu khẽ thở hổn hển, ánh mắt tràn đầy sương mù, nổi lên một tầng thủy quang, y nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của sư tôn bằng ánh mắt mơ màng.

Bàn tay của sư tôn thon dài và đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi lên, hình ảnh này làm cho bàn tay của hắn toát lên dáng vẻ mạnh mẽ phi thường. Khớp ngón tay của sư tôn hơi thô to, cho nên khi sư tôn cắm vào miệng da^ʍ huyệt khít chặt sưng đỏ, ngón tay của hắn sẽ vùi lấp hai mép thịt non mềm ở bên ngoài, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da^ʍ huyệt không ngừng co rút mấp máy.

Rõ ràng cơ thể của Diệp Kính Tửu đã thừa hoan vài lần, bất luận là miệng huyệt hay là vị trí sâu trong da^ʍ huyệt cũng đều bị dươиɠ ѵậŧ thô to rút ra cắm vào đến mức trở nên sưng đỏ, nhưng du͙© vọиɠ của Diệp Kính Tửu vẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một cách vô cùng dễ dàng, khiến cho Diệp Kính Tửu không nhịn được mà nâng eo nghênh đón ngón tay của sư tôn.

Khi Diệp Kính Tửu vừa mới vặn vẹo thắt lưng hai lần, cơ thể của y liền trở nên cứng đờ, lúc sư tôn cảm nhận được sự nghênh đón của y, hắn lập tức ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Kính Tửu.

Diệp Kính Tửu lập tức đỏ mặt, y há miệng và định giải bày: "Sư tôn, không ... Không phải, đệ tử không phải cố ý."

Những lời giãi bày của Diệp Kính Tửu quá yếu ớt, sau khi Diệp Kính Tửu nói xong, y chỉ cảm thấy mình nói cũng như không nói.

Không phải cố ý, chẳng lẽ là cố ý?

Rõ ràng lúc nãy Diệp Kính Tửu còn từ chối sư tôn, muốn tự mình rửa sạch cơ thể, nhưng bây giờ ngay khi ngón tay của sư tôn vừa mới cắm vào, thì y liền trở nên dâʍ đãиɠ, lắc lư vòng eo, nghênh đón động tác rút ra cắm vào của nam nhân.

Thật sự là ...

"Khi Lăng Khanh cᏂị©Ꮒ ngươi, ngươi cũng là di chuyển dâʍ đãиɠ như vậy sao?" Nam nhân kia dùng giọng điệu lạnh lùng khàn khàn để hỏi Diệp Kính Tửu.

"Đệ tử..."

Diệp Kính Tửu cảm thấy vô cùng mơ màng, ngay sau đó, y lập tức nhìn thấy sự tức giận và du͙© vọиɠ bị đè nén trong đáy mắt của nam nhân.

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Kính Tửu nghe thấy sư tôn nói ra những lời thô tục như vậy, y bị câu hỏi của sư tôn làm cho lúng túng, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, không dám đối mặt với sư tôn nữa.

Bắp đùi trắng như tuyết của Diệp Kính Tửu đang quấn quanh ngang hông của sư tôn, nó đã bị nước suối nóng bỏng làm cho đỏ bừng, lúc này bắp đùi bóng loáng non mềm của Diệp Kính Tửu nhanh chóng chạm vào làn da lạnh lẽo của sư tôn, sau khi cơ thể hai người chạm vào nhau, y chỉ cảm thấy làn da của mình trở nên nóng ran.

Nước suối nóng bỏng tràn vào vách thịt da^ʍ huyệt, da^ʍ huyệt đỏ tươi không ngừng mấp máy, liên tục liếʍ mυ'ŧ ngón tay của sư tôn với dáng vẻ đói khát, cố gắng nói cho nam nhân kia biết nó đang muốn được lấp đầy bởi một thứ thô và to hơn, muốn được đâm cᏂị©Ꮒ một cách tàn nhẫn, đâm cᏂị©Ꮒ đến mức dâʍ ŧᏂủy̠ văng ra tung tóe khắp nơi, nước chảy đầm đìa, càng nhiều càng tốt.

Diệp Kính Tửu cảm thấy rất bi ai khi phát hiện cơ thể của y vô cùng khát vọng thể xác của sư tôn, y rất muốn kiềm chế phản ứng của mình, nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay của sư tôn với ý định đẩy bàn tay của sư tôn ra, lúc này hô hấp của y cực kỳ dồn dập, giọng điệu mềm nhũn, "Sư tôn ... Cầu xin người, đừng chạm vào nó."

Tuy nhiên, ngay khi sư tôn nghe thấy những lời thỉnh cầu của Diệp Kính Tửu, động tác rút ra cắm vào của hắn lại trở nên tăng tốc hơn một chút, lúc này Diệp Kính Tửu đã không thể kiềm chế được kɧoáı ©ảʍ, cong eo, nức nở thỉnh cầu, "Đừng chạm vào chỗ đó nữa, sư tôn! Rõ ràng người đã biết đệ tử và đại sư huynh —— "

"Nếu Lăng Khanh có thể, thì tại sao bổn tọa lại không thể?"

Nam nhân kia dán sát vào cơ thể của Diệp Kính Tửu, thân hình to lớn bao phủ thân thể của Diệp Kính Tửu, đáy mắt u ám lạnh lùng tràn ngập du͙© vọиɠ, còn có du͙© vọиɠ chiếm hữu khiến cho Diệp Kính Tửu cảm thấy sợ hãi, "Ngươi đã thần giao với bổn tọa, theo lý mà nói, Diệp Kính Tửu, ngươi đã là đạo lữ của bổn tọa."