Người giấy nhỏ cũng không hề tức giận khi bị Yến Lăng Khanh ném xuống mặt đất, nó chỉ nói rằng: "Nếu ngươi đã biết Diệp Kính Tửu là ma tu, thì ngươi còn yêu thương sâu đậm như vậy làm gì? Yến Lăng Khanh, ngươi thật sự cho là tiểu sư đệ của ngươi cực kì trong sạch, cái gì cũng không biết? Tại sao ngươi lại kiên quyết chọn hắn, ngươi không thể đổi người khác sao?"
Khi Yến Lăng Khanh nghe thấy lời nói của người giấy nhỏ, hắn liền dừng bước. Yến Lăng Khanh chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía người giấy nhỏ, người giấy nhỏ cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lúc nhất thời, người giấy nhỏ liền cảm thấy lạnh người.
Yến Lăng Khanh - một người luôn luôn dịu dàng, như mộc xuân phong, đại đệ tử của sư tổ phái Tiêu Dao, nhưng giờ đây lại có ánh mắt tàn nhẫn tràn đầy hung ác, hắn nhìn về phía nó bằng ánh mắt ngậm chứa sát ý nồng đậm, cuối cùng hắn đã không còn quan tâm đến một chút tình cảm của trước đây.
"Đệ ấy là ma tu thì đã sao?"
Yến Lăng Khanh nói bằng giọng điệu khàn khàn, "Ta đã hứa với Kính Tửu, từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ đệ ấy."
Người giấy nhỏ lập tức á khẩu.
Bây giờ, Yến Lăng Khanh cũng đã trở nên hết thuốc chữa giống như sư tôn, cố chấp đến mức khiến cho người khác sợ hãi.
"Từ nay về sau, ta không hy vọng ngươi lại nói ra những lời như vậy nữa."
Lúc này, Yến Lăng Khanh đã đạp văng cánh cửa của tẩm điện và định xông vào bên trong, tuy nhiên hắn còn chưa kịp thấy rõ mọi thứ, thì một luồng linh khí bạo ngược khủng bố ở trong phòng đã nhanh chóng xông về phía hắn, gần như nó có thể chia năm xẻ bảy Yến Lăng Khanh trong chốc lát.
Trong giây phút nguy nan như vậy, Yến Lăng Khanh bất chợt nghe thấy âm thanh "Đừng mà!" của tiểu sư đệ bên trong cánh cửa.
Luồng linh khí bạo ngược kia lập tức đình trệ, một sợi tóc giữa trán của Yến Lăng Khanh đã bị linh khí kia cắt đứt, tuy nhiên Yến Lăng Khanh lại không hề chớp mắt, hắn chỉ chờ đến khi tầm mắt của mình dần dần trở nên rõ ràng, sau đó, hắn lập tức nhìn thấy tiểu sư đệ đang nắm chặt bàn tay của sư tôn và nhìn về phía hắn với vẻ mặt hoảng sợ.
"Đại sư huynh! Huynh không sao chứ?"
"Huynh..."
Khi Yến Lăng Khanh mở miệng, hắn mới cảm thấy giọng nói của mình quá khàn, hắn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt của tiểu sư đệ và sư tôn, ngay sau đó, ánh mắt của hắn lập tức trở nên u ám, "Huynh không sao, Kính Tửu, đệ thì sao?"
Khi Diệp Kính Tửu nhìn thấy ánh mắt của đại sư huynh luôn nhìn chằm chằm vào tay của mình, y liền phản ứng lại và nhanh chóng buông tay ra, nhưng không ngờ ngay khi y vừa buông tay ra, thì luồng linh khí bạo ngược kia lại muốn gϊếŧ chết Yến Lăng Khanh, cuối cùng y vội vàng nắm lấy bàn tay của sư tôn một lần nữa và nhỏ giọng nói: "Đệ cũng không sao, đại sư huynh."
" Ừm, vậy thì tốt."
Yến Lăng Khanh tiến về phía trước hai bước, ngay sau đó, linh khí kia lập tức bao quanh cơ thể của hắn, khiến cho sát ý của hắn cũng bị kiềm chế. Tuy nhiên, Yến Lăng Khanh lại không hề sợ hãi, hắn đi tới bên cạnh tiểu sư đệ, sau đó nắm lấy tay kia của tiểu sư đệ, ánh mắt bình tĩnh, "Kính Tửu, đệ quyết định rồi sao?"
"Đệ..."
Diệp Kính Tửu cắn môi, không dám đối mặt với ánh mắt của đại sư huynh, "... Vâng."
Diệp Kính Tửu không muốn nói cho đại sư huynh biết, y vì đại sư huynh nên mới quyết định trợ giúp sư tôn và thần giao với sư tôn.
Nhưng tâm tư của Yến Lăng Khanh cực kỳ tinh tế, sao hắn có thể không phát hiện ra tâm ý của Diệp Kính Tửu.
Tất cả đều trầm mặc cho đến khi Yến Lăng Khanh mở miệng, phá vỡ sự im lặng.
"Kính Tửu, đệ có thể giúp sư tôn và... thần giao với ngài ấy."
Yến Lăng Khanh chậm rãi nói, "Nhưng đổi lại, huynh cần phải ở bên cạnh để trông chừng đệ, đề phòng xảy ra chuyện không may."
"Như vậy, có được không?"