Ép buộc đến hơn nửa đêm, hắn làm sao còn có suy nghĩ như lúc trước, Tình Không thật mệt mỏi, nằm yên ở trong lòng hắn, một bàn tay Lôi Ân khoát lên bên hông cô, bàn tay còn lại xoa xoa bụng cô, đang sờ đến chỗ kia, hắn lại càng muốn ôm cô hơn.
Nơi này của cô từng chịu một viên đạn, còn từng có đứa con của bọn họ!
“Bảo bối, thực xin lỗi!” Lôi Ân t đau lòng đối mặt với cô, hắn cho rằng hắn càng phải yêu thương cô hơn, bởi vì những đau thương lúc trước của cô là do hắn, hắn làm sao có thể bồi thường hết những đau đớn đó đây?!
Cảm giác cứ như vậy, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, Tình Không mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, trong lúc nhất thời cô có chút không thích ứng, một bàn tay không tự chủ được vươn lên, nghe được tiếng hắn hít thở, cô mới cười xán lạn, không phải nằm mơ!
Lôi Ân còn buồn ngủ, vẻ mặt mỏi mệt, hắn mới ngủ được một chút, chỉ vì cô ở bên người hắn, nhưng trạng thái tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tốt, hắn một khắc cũng không dám khinh thường.
“Em muốn rời giường,
anh tiếp tục ngủ đi!”Nhìn Lôi Ân vô hại như vậy, Tình Không nghĩ đến biểu hiện tối qua của hắn ta, cô có chút áy náy, săn sóc, đem tất cả chăn muốn đắp cho hắn khi Lôi Ân muốn kéo cô ngủ tiếp, Tình Không đã ay nhanh vào toilet.
Không có ở bên người cô, Lôi Ân cũng ngủ không được, đơn giản cũng đi theo rời giường, Tình Không nhìn kia kiện váy ngủ trắng được phơi ở kia, không tự chủ được nhếch khóe môi, trong gương vẫn là khuôn mặt xấu xí, cô có chút cảm xúc, hắn hật sự yêu cô sao? Đối với tất cả những gì cô yêu cầu đều đáp ứng, sủng cô đến tận trời!
Tình Không không biết quá khứ qua đi qua thế nào, nhưng hiện tại Lôi Ân đối cô tốt lắm, thật sự tốt lắm!
Cô thích hắn sủng cô yêu cô như vậy, cũng thích nhìn bộ dáng hắn ở trước mặt cô kinh ngạc, càng thích việc xoa đầu hắn, bởi vì này trên đời, người đàn ông để yên cho cô khi dễ cũng chỉ có hắn!
“Xấu như vậy, soi đi soi lại cũng không đẹp được……”
Phía sau, có người ôm lấy cô, nghe lời nói châm chọc của hắn, Tình Không mất hứng quyệt miệng trừng hắn,
“Thế nào? Nhanh như vậy đã ghét bỏ em?”
“Anh nào dám!”
Lôi Ân từ phía sau vòng tay ôm lấy thắt lưng cô, hai thủ siết chặt, sau đó cằm tựa vào cổ cô, nói, “Tình Không, anh còn mong em cả đời như vậy, để em ở bên anh!”
“Hóa ra anh cũng yêu em khi em đẹp, nếu là người khác cũng vậy …..”
Tình Không cười meo meo cùng hắn, cô bị hủy dung, Hắc Ngân Thánh cũng nói yêu cô.
Hắc Ngân Thánh, Tình Không phát hiện bản thân sau khi rời khỏi hắn, số lần nghĩ đến cái tên đó ngày càng ít đi?
Cô không phải yêu anh trai mình sao? Nhanh như vậy liền quên anh đi, thậm chí đem toàn bộ cảm tình chuyển dời sang người đàn ông này.
Không nên như vậy……
“Đừng nghĩ, Tình Không, đi theo con tim mình đi, anh sẽ không ép em!”
Tay hắn ấn lên huyệt thái dương của cô, Tình Không cảm thấy đầu rất đau, tay hắn như vị thuốc thượng đẳng, rất nhanh xoa dịu đau đớn này.
Tình Không bây giờ đang yếu, thân thể cũng không cho phép, Lôi Ân hôm nay không lại cho cô xuống nước, hai người bước chậm ở trên bờ cát, Tình Không vòng tay dưới ánh mặt trời trong suốt, ánh sáng chiếu lên sắc mặt cố hồng nhuận.
Lôi Ân mặc một chiếc áo sơ mi màu bạc, quần cùng màu, đôi chân thon dài cao ngất, một bàn tay để trong túi quần, một bàn tay nắm tay Tình Không, hai người đi dọc theo đường nước biển, từng làn hương huân y thảo bay vào mũi, Tình Không đi một chút là bắt đầu thấy mệt mỏi.
Cước bộ vừa dừng lại, một bóng lưng ngồi xổm xuống trước cô. Lôi Ân chỉ chỉ chính mình vai,“Đi lên!”
Tình Không hiểu ý cười, đã muốn ngay lập tức nằm úp sấp lên vai hắn, hắn nâng eo cô lên, cõng cô đi.
“Lôi Ân, lưng của anh cứng quá!”
Tình Không đập vai hắn, nhàm chán chơi xấu.
“Cứng rắn có cái lơi! Về sau còn để em đè lên!”
Hắn vô sỉ trả lời, thế nhưng mặt không đỏ khí không đổi.
“Ai muốn đè anh, đại phôi đản, không được khi dễ em!”
Hai tay cô ôm chặt cổ hắn, Lôi Ân đi rất chậm, phối hợp lời của cô,
“Anh thương em còn không kịp, như thế nào còn có thể khi dễ em?”
“Vậy anh trước kia có từng khi dễ em không?”Cô làm bộ tỏ ra nguy hiểm khiến cho Lôi Ân có chút đau đầu.
“Bảo bối, chúng ta có thể đừng nói chuyện trước kia được không?”
“Nếu một ngày kia trí nhớ của em hồi phục thì sao? Em muốn nghe chính miệng anh nói……”
Tình Không không thuận theo, Lôi Ân thở dài, sau đó cõng cô đi vào phía bụi hoa.
Hắn đem cô buông xuống, cùng cô nằm bên những khóm huân y màu tím đang nở rộ.
“Trước kia, anh vẫn đều khi dễ em, gây cho em bao nhiêu ủy khuất và thương tổn, đó là nỗi đau trong lòng anh vĩnh viễn không xóa bỏ được, Tình Không, anh biết sai rồi, thật sự sai rồi, có một ngày em khôi phục trí nhớ, không tha thứ ta cũng không sao, chỉ cần đừng rời khỏi anh…..”
Muốn hắn một người đàn ông khí thế vương giả như vậy thừa nhận bản thân mình sai, hắn cố chấp như thế cho nên trước kia cô mới hận hắn như vậy?
Tình Không nhớ không nổi, cũng không muốn nhớ lại đoạn kí ức không nhớ nổi kia.
“Em không biết, Lôi Ân, em không muốn hận bất kí ai, cho nên về sau anh đừng làm chuyện gì làm thương tổn đến em là được!”
Tình Không tổng cảm thấy, bởi vì cô để ý người ta nên mới thống hận người ta như vậy!
“Sẽ không, Tình Không, không bao giờ nữa!”
Hắn ở bên tai cô trịnh trọng hứa hẹn, hắn hiện tại phỏng đoán không được, bởi vì hắn cũng giống như Hắc Ngân Thánh yêu cô đến điên cuồng, thế cho nên sai cứ lại càng sai.
Bên trong dải hoa màu tím, thân thể hai người ẩn dưới những tán huân y thảo, ngoài đảo, một du thuyền đừng cách đó mấy trăm mét, Hắc Ngân Thánh thu hồi kính viễn vọng, con ngươi thâm thúy dần dần nóng cháy lên.
“Ngân Đế, có tiến lên phía trước nữa không?”
Thủ hạ nhân đi tới hỏi, Hắc Ngân Thánh lập tức quăng ống nhòm ra ngoài, sau đó uấn giận nói, “Ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể tiến lên sao?”
Lôi Ân là kẻ cơ trí ra sao, bọn họ đều rất hiểu, cho nên cũng không có khả năng hắn để đối phương dễ dàng thâm nhập.
“Dạ!”
Thủ hạ tuân lệnh, vội vàng phân phó ch du thuyển trở về, bọn họ từ Las Vegas tới, ngay cả mặt đại tiểu thư cũng nhìn không thấy.
Hắc Ngân Thánh rất nhanh kìm nén tức giận trong lòng, xoay người ngoan lệ hỏi,
“Chuyện ta sai làm đến đâu rồi?”
“Đã làm xong rồi ạ.”
Nghe câu trả lời, vẫn kiêu ngạo như thường, Hắc Ngân Thánh hai tay giữ chặt lan can con tàu, trong ánh mắt chỉ còn lại huyết sát.
“Tình Không, em trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn, trở lại bên người anh đi……”
Du thuyền chậm rãi khởi động, ánh mắt hắn ngắm nhìn đảo nhỏ kia, sâu kín nỉ non.