Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 194: Thiên trường địa cửu

……………………………

Tình Không lập tức hoảng loạn, tay chân cô cứng ngắc, trong mắt to chỉ toàn là hoảng sợ, tựa hồ lại nhớ tới lần rơi xuống nước đau đớn kia.

Thân thể của cô rất nhanh bị nước biển bao phủ, loại cảm giác hít thở không thông khiến cô tưởng chừng sắp chết.

“Khụ…… Khụ khụ khụ……” Cho đến khi hai tay cô cũng chìm vào trong đáy biển, cách đó không xa trong làn nước có một bóng đen tiến tới, Lôi Ân rất nhanh bơi đến bên cô, hai thủ ôm lấy thắt lưng của cô, dùng sức đem cô ngoi lên mặt nước.

“Tình Không, Tình Không……” Tóc hai người đều ẩm ướt, Tình Không tóc dài dán tại mặt giác, trên mặt còn vết sẹo hồng nhạt, bộ dạng cô lúc này trông rất chật vật, cô nôn ra mấy ngụm nước, khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia, vừa muốn mở miệng mắng to, Lôi Ân hôn đã đến hôn lấy cô.

“Hỗn…… Đản!” Lời nói của cô đều bị nuốt lấy, cô từ ngay từ đầu đã rơi vào thế bị động, chậm rãi trên lầu hắn cổ, Lôi Ân hơi thở cường thế, như cuồng phong gió lốc cuốn đến, mạnh mẽ như vậy, hai tay siết chặt lưng của cô, môi cùng môi dây dưa, lưỡi cùng lưỡi quấn lấy nhau, chặt chẽ cuộn lại cùng một chỗ, tìm không thấy một tia khe hở.

Tình Không thiếu chút nữa bị hắn hôn đến không thở nổi, tay hắn dĩ nhiên di chuyển đến bên sườn cô, chậm rãi hướng về phía trước, đầu ngón tay vuốt ve hình xăm trên đầu vai kia, Tình Không mở to mắt, mắt to bị nước biển tràn vào, lại càng có vẻ sáng ngời.

Cô nhìn thấy du͙© vọиɠ trong mắt hắn, nghĩ đến hành vi ác liệt vừa rồi của hắn, cô đột nhiên đẩy ra hắn sau đó đi về hướng bờ biển.

“Mộ Tình Không!” Lôi Ân khẽ gọi một tiếng, không đợi Tình Không quay đầu, hắn liền từ phía sau giữ lấy cô, mang theo cô cùng nhau ẩn vào đáy nước.

“Lôi Ân, anh buông ra! Ô ô!” Tình Không nức nở, hắn lại hôn tiếp, không cho cô cơ hội để thở, hai chân lộn xộn của Tình Không cũng bị hắn giữ chặt ở giữa hai chân, cô có thể cảm giác được phần du͙© vọиɠ kia dưới thân của hắn, không biết qua bao lâu, khi cô nghĩ mình hoàn toàn không thở nổi nữa, hắn mang cổ nổi lên mặt nước.

Những giọt nước lần lượt theo tóc chảy xuống khuôn mặt của hai người, váy áo trên người ướt sũng dính chặt lấy người cô, ánh mắt Lôi Ân lại trầm đi vài phần.

“Đại phôi đản! Ai cho anh nạt tôi?!” Tình Không đột nhiên túm lấy quần bơi của hắn, dùng sức kéo xuống, sau đó cô nhanh chóng ném đi, rồi chạy.

Liếc mắt một cái, cô nhìn thấy toàn bộ thân thể của hắn, mặt đỏ bừng.

Lôi Ân không dự đoán được cô lại có hành động như vậy, chờ hắn nhấc chân lên, cô có chạy đằng trời cũng không thoát.

“Tốt, Mộ Tình Không, em dám cởϊ qυầи của tôi à… –” Lôi Ân chạy nhanh hai ba bước, Tình Không vừa quay đầu lại, nhìn đến hắn cứ một thân xích͙ ɭõa như vậy đuổi theo, cô hét lên một tiếng, hai tay bịt mắt cứ chạy trên bờ cát.

Lôi Ân duỗi ra dài cánh tay, trực tiếp ôm lấy cô quay hai vòng trên nền cát, Tình Không không mở nổi mắt, cảm giác được độ nóng trên người hắn.

“Anh…… Không biết xấu hổ!”

“Hả? Là ai không biết xấu hổ cời quần của anh?” Lôi Ân sủng nịch phúng nhẹ cái mũi của cô, Tình Không kháng nghị bĩu môi, Lôi Ân cười khẽ một tiếng cũng bắt đầu cởi hết quần áp trên người cô.

“Không cần! Rất ngứa…… Ha ha, đừng có cởϊ qυầи áo của tôi, sẽ có người nhìn ……” Tình Không lộ mặt xấu hổ đến đỏ bừng, những vết thương trên mặt đã hoàn toàn bóc vảy, trắng hồng lồ lộ, nhìn qua tựa như quả táo chín, Lôi Ân giống như bà thím bán trứng gà đem quần áo cô cởi bỏ, cơ thể trắng noãn của cô lộ rõ trước mặt hắn.

“A — không được nhìn!” Tình Không nâng tay muốn bịt mắt, chạng vạng, tịch dương cũng sắp biến mất, Lôi Ân gỡ hai tay cô ra, sau đó hôn xuống phía cổ cô, “Yên tâm, nơi này chỉ có hai người chúng ta, không ai nhìn thấy đâu!”

“Như vậy mới công bằng!” Hai người nằm bên nhau, Tình Không xấu hổ hận không tìm thấy lỗ nào để chui xuống.

“Anh là đàn ông con trai, làm sao theo tôi tính toán chi li?” Tình Không cãi lại, dưới ánh chiều tà, khuôn mặt càng thêm nét thanh tú

“Anh không so đo nên em cưỡi lên người anh đi!” Lôi Ân lật người, hắn giơ cao hai tắt, sau đó Tình Không liền đặt Tình Không ngồi trên người hắn.

Tư thế này…..

Tình Không chỉ còn mỗi cái qυầи ɭóŧ trên người, Lôi Ân thì hoàn toàn xích͙ ɭõa, chẳng sợ cô nhắm mắt cũng biết đang ngồi ở đâu.

Hai tay nhỏ bé của cô bị hắn giữ lấy, đang chuẩn bị xoay người đứng dậy, Lôi Ân đã ấn cô lại, giọng nói khàn khàn, “Hừm….. Đừng lộn xộn!”

“Anh đừng tưởng nhân đây mà ăn đậu hũ của tôi, còn không mau đứng lên!” Tình Không thủ ninh ninh hắn bên hông cơ bắp, cứng rắn phải chết, cô phẫn nộ lùi về thủ, nhìn đến hắn ngồi dậy, mà cô còn ngồi ở hắn trên người.

“Nếu anh cứ muốn ăn thì sao?” Lôi Ân hai mắt đỏ bừng nhìn cô gái kiều diễm trước mặt, ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập lên, “Bảo bối, nơi này là đảo không người, cho dù anh có cương hϊếp em rồi gϊếŧ đi cũng không ai biết!”

“A …… đồ biếи ŧɦái!” Lôi Ân nói xong đã đem cả người cô đều bế lên, đôi mắt to của cô linh động, uy hϊếp trừng mắt với hắn, “Anh bảo yêu tôi lắm cơ mà, Lôi Ân, đồ lưu manh, anh dám cưỡng bức tôi xem?”

Cô giơ lên nắm đấm đánh vào vai hắn, hai người trên người đều dính đầy sợi nhỏ, Lôi Ân lại ôm cô đi về phía biển, “Hử, đúng là anh còn thật không dám!”

“Là luyến tiếc……” Hắn lại bổ sung một câu, người Tình Không vừa chạm vào nước biển lại theo bản năng dính chặt lấy hắn.

Cô nhìn thấy hình xăm trên lưng hắn, có khắc tên của cô, cùng một loại hình xăm khắc lên thân thể hai người.

Hai người lại ở trong nước cười huyên náo một trận, đó là lần đầu tiên Lôi Ân nhìn thấy Tình Không cười tươi vui vẻ như vậy, cũng là lần đầu tiên tươi cười thoải mái với hắn.

Hai người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lỏa thể, Lôi Ân tưởng cứ như vậy ôm cô vào biệt thự, Tình Không chết sống không chịu, tuy nơi này một người đều không có, nhưng cô cũng không muốn biết xấu hổ quang thân mình đầy đất chạy.

“Anh đi lấy quần áo cho tôi……” Tình Không sai bảo hắn. Lôi Ân không có cách, vọi vàng chạy đi lấy khăn tắm, đem cô ôm vào biệt thự.

“Uống chén gừng trà đi, đừng bị cảm!” Một hồi sau, đèn đuốc sáng trưng trong biệt thự, Lôi Ân mặc quần áo hoàn chỉnh đến trước mặt Tình Không, Tình Không khinh bỉ nhìn hắn một cái, sau đó nhăn mũi nghiêng đầu quay qua chỗ khác, chán ghét nói, “Không uống!”

“Ngoan, uống nó, anh cho ăn đường!” Hắn như đang dỗ trẻ con, đem chén trà thủy tinh tiến đến bên miệng Tình Không, cô mở miệng hắn liền mạnh mẽ tiến vào, Tình Không khó có thể chịu được mùi vị quái dị của trà sâm kia, giờ lại giống như đứa bé chờ được cho ăn kẹo ngọt.