…………………..
Tình Không không biết ai ở đây, bị Lôi Ân mang về đến mấy ngày này, trừ bỏ hắn cùng Hàn Húc, Tình Không cũng không gặp những người khác.
Nhưng bọn họ đều xem nhẹ một vấn đề, khuôn mặt này, người khác nhìn thấy được sẽ sợ hãi!
Tình Không nhìn ánh mắt hoảng sợ của những người đó, dây thừng trong tay buông lỏng, Sky và King cũng chạy ra ngoài, đối với những người đó gầm rú lên.
“Kêu la cái gì? Đây là Tình Không tiểu thư, a ……” Tình Không nhìn thấy một cô gái đột nhiên xuất hiện, vốn dĩ đang cười khanh khách nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia, cũng không ức chế được mà hét lên lên.
Định Na là người hầu duy nhất được điều đến từ trang viên hoa hồng, bởi vì Lôi Ân biết Tình Không thích cô bé.
Trận hỏa hoạn kia, là Dịch Hàn gây nên, hắn ta cũng không xúc phạm tới bất luận kẻ nào, mục đích của hắn chính là Sơ Tình và Tình Không.
“Tình Không tiểu thư, sao tiểu thư lại biến thành như vậy?” Định Na nhìn Tình Không, ánh mắt thương tiếc.
Tình Không không khỏi sờ lên mặt mình, cảm xúc trong lòng kia trong nháy mắt trầm xuống.
“Đều ngây người ở nơi đó làm cái gì? Còn không mau đi xuống làm việc!” Trên cầu thang, Hàn Húc rống lên một tiếng với mọi người, Tình Không bụm mặt muốn chạy đi ra ngoài.
Anh đứng ở tại chỗ nhìn cô trốn tránh, hiện tượng như thế này rất tốt, nếu cô thật sự để ý người khác nhìn xem cô thế nào, có lẽ sẽ đồng ý phối hợp trị liệu với anh.
Tình Không ngồi trên bàn đu, không để ý cách đó không xa có một cái bể bơi, cô đi qua, đứng ở bên bờ nhìn khuôn mặt hiện lên trên mặt nước.
Thực xấu!
“Ba đát ba đát” nước mắt nhỏ từng giọt trên trên mặt nước bình tĩnh, Tình Không nửa ngồi bưng lấy mặt mình, nước mắt lặng yên không một tiếng động cứ thế hạ xuống.
Không biết qua bao lâu, một cái khăn tay sạch sẽ đưa tới trước mặt của cô, Tình Không ngẩng đầu lên, trên mặt nước mắt còn chưa kịp lau đi, nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mình.
Khuôn mặt kia khá giống mặt cô, xinh đẹp như tranh, ngũ quan thanh tú, trong ánh mắt có sự dịu dàng nhu nhược làm người ta thương tiếc.
Tình Không khiến cô cảm thấy chua xót, cô gái không tiếp nhận chiếc khăn cô đưa.
Sơ Tình ngồi xuống trước mặt cô, sau đó dùng khăn tay lau những giọt nước mắt trên mặt cô, đôi mày liễu cong cong, nhìn Tình Không có chút phiền muộn nói, “Trước kia chưa thấy qu em khóc, Tình Không, nguyên lai em cũng có thể khóc, lúc này em hẳn rất sợ hãi!”
Sơ Tình nhìn gương mặt bị rạch ngang dọc thảm thương trước mặt, trong lòng thực sự khó chịu.
Lôi Ân nói rất đúng, cuộc đời cô được bảo vệ quá tốt, cho nên theo lý thường hưởng thụ hết thảy những điều tốt đpẹ, tình thân, tình yêu, nhưng Tình Không thì có cái gì?
Các cô vốn dĩ là chị em cùng bọc, số mệnh đáng lí giống nhau, nhưng Tình Không lại bị vận mệnh trêu cợt, bị nhiều đau khổ như vậy!
“Chị không sợ tôi sao?” Sơ Tình cho cô cảm giác thật thân thiết, Tình Không nhìn trước cô gái xinh đẹp trước mắt hỏi.
“Tình Không, em là em gái của chị, chúng ta là song sinh!” Sơ Tình không biết cô làm sao vậy, Tình Không nhìn cô, ánh mắt rất xa xa, rất lạnh lùng, làm cho cô lần nữa cảm thấy là chính mình đang phiền Tình Không, thua thiệt cho Tình Không!
“Song sinh……” Tình Không sờ sờ mặt Sơ Tình, nếu mặt của cô được chữa, sẽ giống cô gái này …… xinh đẹp sao?
Nhưng vì sao, trong lòng cô có cảm giác cũng rất bài xích như vậy?
“Tình Không, thực xin lỗi! Chị không phải người chị tốt, xin em, nhất định phải cố gắng lên!” Sơ Tình nhìn đến cách đó không xa có một bóng người cao lớn tiến tới, cô rất nhanh đứng lên, sau đó đi tới nơi khác, Lôi Ân thật cẩn thận đi đến phía sau Tình Không, phát hiện Tình Không còn đang ngẩn người.
“Quỷ thích khóc, không được khóc nữa, nếu ai còn dám nói một câu, anh sẽ đào họ ra!” Lôi Ân đem cô ôm vào trong lòng, Mộ Tình Không yếu ớt như vậy, khơi dậy ý muốn mãnh liệt bảo hộ đáy lòng hắn, hắn sẽ bảo vệ cô, không cho bất luận kẻ nào thương tổn cô.
“Lôi Ân?” Tình Không rúc vào cô trong long hắn, cũng không đẩy ra hắn, Lôi Ân mừng rỡ, “Anh đây!”
“Nếu tôi vẫn xấu như vậy, anh vẫn yêu tôi sao?” Hắn nói qua hắn yêu cô, Tình Không nhớ không được bọn họ quen biết thế nào, nhưng cô biết bản thân mình khẳng định đã trải qua quá một đoạn tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm. Người kia…. là hắn, hay Hắc Ngân Thánh?
Cô quên mọi người, mọi chuyện, nhưng Lôi Ân cảm giác khác hẳn so với Hắc Ngân Thánh, tình yêu của hắn là tôn trọng, có che chở, tình yêu của Hắc Ngân Thánh tới quá mức trực tiếp, quá mức cuồng nhiệt, cô không hiểu thế nào là tình yêu chân chính!
Hoặc giả, cô chính là vật phẩm tranh đoạt giữa hai người đàn ông này!
“Đương nhiên, Tình Không! Ta sẽ không ghét bỏ ngươi, cũng sẽ không để cho người khác ghét bỏ ngươi, ngươi cho ta một cái cơ hội, ta sẽ dùng cả đời đến chứng minh!”
Hắn không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng hắn thề non hẹn biển với cô, là lời hứa cả đời.
Tình Không ghé vào hắn trong lòng, nghe hắn tiếng tim đập, cô như là mất đi phương hướng giống nhau, cô không biết chính mình ứng không nên tin tưởng hắn.
Cho hắn một cơ hội, cô có thể chứ?
Tránh nấp trong một góc, Sơ Tình nhìn hai người đang ôm nhau cách đó không xa, Tình Không bị hủy dung, Lôi Ân vẫn yêu cô như cũ, hắn không phải một người nông cạn, chỉ yêu vì khuôn mặt, cho dù cô và Tình Không có khuôn mặt giống nhau!
Cô sờ lên gương mặt mình, một mảnh ướŧ áŧ, trong lòng đau đến mức hít thở không thông, nhưng cô cái gì cũng không làm được.
Thành toàn cho bọn họ!
Ý niệm này hiện lên trong đầu cô, nhắm mắt, nhìn tiếp sẽ khiến cô khóc lên thành tiếng.
Lôi Ân kéo Tình Không một lần nữa xuất hiện ở trong biệt thự, tất cả người hầu đều tập trung trong sảnh, nhìn người phụ nữ được điện hạ ôm ấp trong lòng, Tình Không đem mặt giấu ở trong lòng Lôi Ân, chỉ lộ ra đôi mắt.
“Mở mắt các người ra nhìn cho kĩ, người phụ nữ này là nữ chủ nhân nơi đây, là phu nhân của các người, để cho tôi nghe thấy các người nói huyên thuyên khiến cô ấy không vui, tôi sẽ cắt hết lưỡi một lượt!”
Lôi Ân quét mắt về phía mọi người, Tình Không không phát hiện nơi này có nhiều người, khi cằm của cô bị Lôi Ân giữ lấy, khi khuôn mặt kia lộ hoàn toàn trước mắt tất cả, mọi người ho cũng không dám, chỉ là dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lôi Ân.
Hắn cho cô thân phận cao quý, xưng hô tổng tài phu nhân áo lai đặc, Tình Không hiện tại mới hiểu hàm nghĩa nữ chủ nhân trong câu nói của Hàn Húc.
“Danh phận, đứa con, Tình Không, anh nợ em, đều bồi thường cho em!” Lôi Ân tiến lên nói bên tai Tình Không, hai mắt cô mê ly chứa một tầng hơi nước, nhìn về phía hắn, Tình Không đã không còn trí nhớ cũng không biết thân phận chân thật của Lôi Ân, nhưng hắn là nhân vật cao cao tại thượng, hắn cho cô hết thảy những gì trước kia hắn chưa cho cô!