Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 143: Một xác hai mạng

Tình Không nằm ở Sơ Tình bên người, giường rộng rãi, trên tay hai người đều cắm kim truyền máu, chính là máu trong thân thể Tình Không chảy ra, lại đều chảy tới trong thân thể Sơ Tình.

Hàn Húc đem tần dẫn truyền máu điều đến mức chậm nhất, sau đó lo lắng cho Tình Không nói, “Nếu thân thể không thích hợp, lập tức nói cho anh biết!”

Tình Không gật đầu, đã bắt đầu muốn hôn mê.

Thân thể của cô cũng bắt đầu biến lạnh, máu trên mu bàn tay không ngừng thoát ra, Hàn Húc nhìn đến cô cả người phát run, ngay cả lông mi cũng run, khi anh muốn dừng, lại bị Tình Không ngăn cản.

“Tôi không sao, Hàn Húc……” Tình Không run rẩy, trước kia lấy khi máu đều không có phản ứng khác biệt thế này.

Ngực đau, cô chịu đựng, chịu đựng, mới lấy máu được một lúc liền nôn khan.

Hàn Húc thấy thế, vội vàng ngừng đường máu, Sơ Tình đã có một chút huyết sắc trên mặt nhưng sau khi máu bị ngừng lại liền biến mất.

“Làm sao vậy? Thân thể của em hình như có gì đó không đúng……” Hàn Húc nhìn ra khác thường của cô, cũng chưa kịp kiểm tra, một bàn tay liền bắt lấy mạch tay Tình Không.

Thời gian cứ một trôi đi, thân thể Tình Không càng ngày càng lạnh, ngay cả bụng cũng chậm rãi đau cùng một chỗ, như là có cái gì ở bên trong không ngừng giãy dụa, cô đau, mồ hôi lạnh toát ra.

“Tôi không sao, Hàn Húc, nhanh chút tiếp tục đi, tôi có thể chịu được!” Hai tay Tình Không gắt gao giữ lấy giường dưới thân, mắt mở thật to, cô nhìn Sơ Tình nằm phía bên cạnh, Sơ Tình hiện tại cần cô!

Mặt Hàn Húc đã biến thành xanh mét, khi anh buông tay Tình Không ra, cũng vội lấy kim tiêm trên mu bàn tay cô.

“Đừng truyền nữa, tình hình em hiện tại căn bản là không thể truyền máu!”

Tình Không không ngờ được anh phản ứng sẽ kịch liệt như vậy, một bàn tay cô nắm lấy Hàn Húc, ngăn cản anh tiếp tục động tác.

“Hàn Húc, thân thể tôi khỏe mà, chỉ là có chút choáng váng, một hồi thì tốt lên thôi, anh giúp tôi giảm đau đi, nhanh chút cứu sống chị ấy thì tôi cũng được giải thoát rồi!”

“Giải thoát? Em lấy cái chết để giải thoát sao?” Hàn Húc không hiểu cực kì nổi giận, Tình Không cuộn mình lại, không có muốn tranh cãi với anh, “Ai muons chết chứ? Anh làm nhanh chút! Máu truyền nhanh hơn chút nữa đi, làm cho tôi hôn mê cũng được! Tôi cũng chịu không được rồi!”

Lần này ý thức Tình Không lại cực tỉnh táo, dĩ vãng mỗi lần truyền máu cho Sơ Tình, cô đều choáng váng. Loại choáng váng do mất máu này, cảm giác này thật không dễ chịu!

“Mộ Tình Không, cô gái ngu ngốc này!” Hàn Húc giữ lấy hai vai của cô, trong mắt đều bốc cháy lên ngọn lửa.

“Em mang thai!”

“Oanh” một tiếng, Tình Không buông lỏng ngón tay bám thành giường ra, như là nghe được chuyện đáng cười, không phản ứng nhìn Hàn Húc nói, “Đừng nói giỡn!”

“Ai đi nói giỡn với em?” Khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của Hàn Húc tràn đầy tức giận.

Cô gái ngu xuẩn này, thân thể như vậy còn như thế nào còn muốn cho Sơ Tình một nửa lượng máu?

Nếu cô chết, thì đó là một xác hai mạng!

Đứa bé này, mới là thân sinh cốt nhục của điện hạ!

“Anh nói thật, Mộ Tình Không, em, mang, thai!” Hàn Húc bám vào bên tai cô, gằn từng tiếng.

Ánh mắt chân thật như vậy, thẳng thắn như vậy nói cho cô, đây là sự thật!

“Không thể nào!” Đầu Tình Không như là nổ tung, Lôi Ân sẽ không làm cho cô mang thai, hắn cũng không muốn cho cô mang thai.

“Tại sao lại không thể? Anh là bác sĩ, anh biết thuốc tránh thai và bαo ©αo sυ đều hiệu quả một trăm phần trăm, nhưng không thể không có ngoại lệ, hơn nữa, em xác định bản thân uống thuốc đúng thời gian sao?”

Hàn Húc hiểu Lôi Ân, hắn ta đối Mộ Tình Không là khác biệt, hắn tình nguyện đi chạm vào Mộ Tình Không cũng không chạm vào Sơ Tình, đây là dùng thân thể chứng minh! Hắn muốn người phụ nữ này!

“Không……” Tình Không thất thần một chút, cô không nhớ rõ, Lôi Ân cái tên cầm thú kia, luôn chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được trường hợp đem cô hành hạ đến hôn mê, có mấy lần cô tỉnh lại đều là ngày hôm sau, căn bản là có quên uống thuốc!

“Cho nên, hiện tại nghe lời anh, không thể tiếp tục lấy máu, em thật sự sẽ gặp nguy hiểm, anh không phải hay nói giỡn!” Hàn Húc mạnh mẽ nhổ kim tiêm Tình Không trên tay, chỗ máu còn lại rất nhanh chảy vào trong thân thể Sơ Tình, hô hấp của cô dồn dập lên, khi Hàn Húc xoay người lại sang chỗ khác tháo ống tiêm trên người Sơ Tình, Tình Không lúc này lên tiếng ngăn lại.

“Hàn Húc, tiếp tục!”

Tình Không cũng mới chỉ mới hai mươi tuổi, cô không biết mang thai gì, nhưng cô biết, đây là đứa con của Lôi Ân, hắn không cần, cô cũng không muôn!

Hàn Húc tựa hồ bị của suy nghĩ của cô dọa hoảng, ánh mắt cô kiên định, còn mang theo một chút khí phách.

“Tôi cũng không muốn chết, nhưng tôi không thể nhìn Sơ Tình chết được, cho dù Lôi Ân biết tôi mang thai thì vẫn là kết quả như vậy thôi, tôi không muốn lại tự rước lấy nhục một lần nữa!”

Tình Không đã nhìn thấu, Lôi Ân không yêu cô, không thương tiếc cô, cũng không tin tưởng cô!

Tính mệnh của cô với hắn đâu là cái gì, mạng đứa trẻ này cũng là gì đâu, cái gì cũng không hơn được Sơ Tình!

“Tôi cam tâm tình nguyện, Hàn Húc, nếu anh là bạn của em, xin hãy tôn trọng em!” Tình Không nhắm hai mắt lại, một lần nữa nằm xuống.

Mắt nhắm chặt, lại có cái gì vậy theo bên trong chảy ra.

Bàn tay của cô sờ lên bụng mình, không có cảm giác, nhưng nơi đó đang có một sinh linh tồn tại.

Cô và Lôi Ân bây giờ và sau này sẽ không có kết quả, đứa nhỏ, chỉ biết trở thành ràng buộc của bọn họ.

Cô không có dũng cảm như Mộ Linh năm đó, có thể bất chấp cố sinh hạ cô và Sơ Tình.

Hắc Ưng không yêu Mộ Linh, tựa như Lôi Ân không yêu Mộ Tình Không, giống nhau!

“Tình Không, em thật sự muốn mạo hiểm sao? Vì sao không thử một lần, nếu điện hạ biết em mang thai ……”

“Không có chuyện nếu đó! Hàn Húc, anh cũng hiểu con người của hắn, nếu Sơ Tình chết, tôi và đứa bé cũng chẳng sống được!” Tình Không đem nước mắt nuốt trở về, cô thẳng người, đưa tay ra ngoài, sau đó tươi cười xinh đẹp nhìn Hàn Húc.

Đời này, Hàn Húc lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái thiện lương khiến người ta muốn giận như thế, đối mặt với ánh mắt cầu xin của cô, anh không có cách nào cự tuyệt.

Kim tiêm một lần nữa cắm vào mạch máu của Tình Không, lòng của cô thực bình tĩnh.

Cho dù lại đau, lại khó chịu, cũng sẽ chịu đựng đi qua.

Cục cưng, nếu con cũng đủ kiên cường, có thể cùng mẹ trải qua chuyện này, ngày sau, chúng ta liền rời đi, rời đi nơi này……

Thư phòng, trước mặt Lôi Ân là gạt tàn đã đầy tàn thuốc, sương khói nồng đậm quanh quẩn, mắt hắn có chút không mở ra được. Hắn không biết qua bao lâu, cũng không có dũng khí nhìn cô một cái, có trong nháy mắt như vậy, tim hắn như ngừng đập, cái loại tư vị này hắn chưa tưng có bao giờ.

Lúc Tra Lý đến gõ cửa, Lôi Ân nghe “Cốc cốc cốc” tiếng vang kia, trái tim đập lập tức trở nên kịch liệt.

Hắn ném tàn thuốc trong tay, nhấc chân đi ra ngoài —