Lôi Ân vội vàng gọi Hàn Húc đến. Hàn Húc lại lần nữa kiểm tra miệng vết thương của Tình Không, bởi vì có dấu hiệu xuất huyết, cả người cô thực yếu ớt.
“Cô ấy làm sao vậy? Vì sao còn không tỉnh?”
Lôi Ân bồn chồn hỏi, ở bên Sơ Tình hai ngày, hắn cũng đi xem qua cô vài lần, nhưng cô vẫn đều không tỉnh.
“Không có trở ngại, chảy một ít máu, sốt nhẹ!”
Hàn Húc lại cho Tình Không uống hai viên thuốc, bởi vì đắng, cô theo bản năng nhíu mày, Lôi Ân đẩy Hàn Húc ra, thật cẩn thận ôm Tình Không, chậm rãi hôn lên môi cô.
Tất cả thuốc đắng trong miệng cô đều truyền vào miệng hắn, hắn cũng không ghét bỏ, mà chỉ muốn giúp cô loại bỏ một phần khổ cực.
Hàn Húc nhìn thấy sự nhu tình trong ánh mắt của Lôi Ân, anh ta khẽ thở dài một hơi, lại lặng lẽ bước ra ngoài.
Đêm nay, Lôi Ân nằm ở bên người Tình Không, bởi vì sốt nhẹ, cô cảm thấy lạnh, không ngừng tiến sát hơn vào lòng người nằm cạnh, Lôi Ân nhìn thân hình mền mại trong lòng, cũng không có đẩy cô ra, khóe miệng chỉ nhếch lên.
Hàn Húc kê cho Tình Không mấy loại thuốc bổ máu, chẳng biết bổ hay không, cô uống nhiều nhưng mặt vẫn trắng bệch, trông thật đáng sợ.
********
Địa ngục môn, căn cứ huấn luyện
Hắc Ngân Thánh đeo mắt kính, cầm sung bắn liên tục mười phát, tất cả đều trúng, Dịch Phong nhìn tấm bia kia, mười phát trúng hồng tâm.
Cách đó ở một khoang không xa, lại có một đám sát thủ bắt đầu luyện tập.
Hắc Ngân Thánh buông sung trong tay, tháo mắt kiếng, bên này tiếng hô, bên kia tiếng tiếng đánh nhau, hắn mắt điếc tai ngơ, ngón tay thon dài phủi đi bụi đạn trên áo, sau đó thản nhiên đi ra ngoài.
Trước mặt lại có một đám người nghênh đón. Người đàn ông cầm đầu trong miệng ngậm một điếu thuốc, đi hướng về phía Hắc Ngân Thánh, lúc đi ngang qua người gã, Dịch Phong cố ý nhắc nhở Hắc Ngân Thánh, “Hắn là là đường chủ Long tứ của phân khu song bạc Mỹ Lai, tất cả các song bạc của Las Vegas đều do hắn ta phụ trách!”
Địa ngục môn chia làm năm mươi phân khu song bạc, Hắc Ngân Thánh đối những người đó chẳng nhớ rõ ai, nhưng cái tên Long Tứ này, lại làm cho hắn dừng bước.
Hai mươi năm trước, chính Long Tứ là người ôm Tình Không trở về!
“Ngân Đế, ngài ở đây sao? Thật là khéo quá!”
Long Tứ nịnh nọt nói, đi đến bên cạnh Hắc Ngân Thánh, đám thủ hạ phía sau nhận dấu hiệu của gã lùi vè phía sau vào bước, Hắc Ngân Thánh cũng gật gật đầu với Dịch Phong. Dịch Phong hiểu ý cũng lùi lại.
“Như thế nào? Muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa, định theo ta sao?”
Hắc Ngân Thánh một tay giữ chiếc mặt nạ màu bạc, ánh bạc của nó hắt lên mắt Long Tứ, nụ cười của hắn khiến cho người ta tinh thần bị khủng bố, ý đồ của Long Tứ đã bị hắn nhìn thấu, gần vua như gần cọp, hắc Ưng đã vài lần muốn lấy mạng của gã, cho nên gã sớm đã có ý phản trắc.
Nhìn ra được sự do dự của gã, Hắc Ngân Thánh một tay chụp lấy bờ vai hắn nói, “Anh phải biết rằng, vị trí môn chủ này sớm muộn cũng thuộc về ta!”
“……”
“Anh hiện tại quy thuận ta? Hay là đợi đến lúc ta lật đổ địa vị của Hắc Ưng mới quy thuận ta, hai loại kết quả này, khác nhau như thế nào, có biết không?”
Hắc Ngân Thánh búng ngón tay, thấy gã trầm mặc, cũng không có nói tiếp tục.
Lợi hại trong đó, Long Tứ đều biết, hiện tại đường chủ các phân có hơn một nửa ủng hộ Hắc Ngân Thánh trở thành tân môn chủ Địa ngục môn.
Huynh đệ tương tàn, tranh đấu gay gắt, Hắc Ưng trước giờ đều muốn trừ bỏ Hắc Ngân Thánh, những ngày sau này, trong Địa ngục môn nội chiến sẽ càng ngày hỗn loạn–