Hàn Húc đã đi rồi, Tình Không cứ như vậy ngồi trên mặt cỏ, bất tri bất giác quên cả thời gian, đợi cho màn trời buông xuống, Mark dùng người nó cọ cọ lên mặt cô, Tình Không mới như vừa tỉnh mộng.
Trở lại biệt thự, xe của Lôi Ân đã dừng đỗ ở bên ngoài, đi ngang qua phòng khách, rất xa liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn ôm lấy Sơ Tình, một bàn tay đặt ở bên hông cô gái. Sơ Tình cười, má lúm đồng tiền như hoa ghé vào nép trong ngực hắn.
Cảnh này thực ấm áp, hắn, cô gái kia, còn có đứa con của bọn họ, Tình Không nhìn xem như vậy thực sự cảm thấy hơi chói mắt.
Cô mặc nhiên xoay người không lên tiếng, chuẩn bị một mình rời đi, Sơ Tình lại phát hiện ra cô.
“Tình Không!”
Lôi Ân cũng phát giác ra sự tồn tại của Tình Không, xoay người nhìn về phía cô, Tình Không khẩn trương túm lấy góc áo, kiên trì bước qua chỗ bọn họ.
“Tôi nghe cha nuôi nói, người nhận cô làm con gái, chúng ta đây về sau chính là chị em rồi, đúng không? King?”
Sơ Tình quay đầu nhìn về phía Lôi Ân, thấy hắn không có phản ứng gì, cô gái lại nói tiếp, “Tình Không, không vui sao?”
Cô quá mức im lặng, lại làm cho người ta xem nhẹ không được, Sơ Tình phát hiện sự tồn tại của Tình Không cũng có phần đặc biệt.
“Không có!”
Tình Không cũng ngẩng đầu nhìn Lôi Ân, hắn cũng đã quay mặt đi, cho nên hắn không phát hiện, lúc này trong mắt cô hiện lên một chút đau lòng.
“Vậy là tốt rồi! Em yên tâm, về sau ở trong này, không ai dám bắt nạt em nữa, King cũng sẽ không bắt em làm việc như người hầu đâu!”
Sơ Tình cười khẽ rồi lườm nhẹ với Lôi Ân, Lôi Ân nhìn cô gái đầy dung túng.
Tình Không đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất xấu, Sơ Tình đối với cô vẫn không có ác ý, nhưng cô tại sao lại phòng bị cô ta như vậy?
Cô gái thân thiện vô tư cười, không rành thế sự như vậy, Tình Không cúi đầu, sau đó lên tiếng.
“Cảm ơn!”
“Sơ Tình, bác sĩ nói em không thể đứng quá lâu, sẽ mệt đấy!”
Lôi Ân lên tiếng kịp lúc, Tình Không không lại ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng của người đang nói đó cũng đang nhìn về phía này.
Hắn đang nhìn Sơ Tình ư?
“Aizza, không sao, sẽ không để con anh mệt chết đâu, anh đi lên trước đi, em muốn nói chuyện với Tình Không một chút!”
Sơ Tình tươi cười rạng rỡ khoát tay về phía hắn. Lôi Ân chớp mi, lại nhìn thoáng qua Tình Không, sau đó xoay người lên lầu.
Sơ Tình kéo Tình Không ngồi xuống trên sô pha phòng khách, cô gái giữ lấy một bàn tay của Tình Không, sau đó ngây thơ chất phác hỏi, “Em muốn sờ nó sao?”
“Mới hơn một tháng, vẫn giống như không có cảm giác gì!”
Bàn tay của Tình Không bị cô gái giữ lấy, khi tiếp xúc với da thịt kia, cô thân thiết cảm giác được nhịp đập của một cỗ máu mủ tình thâm, đây là đứa con của hắn ta!
“Sơ Tình, Hàn Húc không phải nói qua với con, hiện tại thai nhi vẫn còn rất bé hay sao? Đừng tuỳ tiện cho người ta sờ loạn, nếu xảy chuyện gì, không ai đền nổi mạng cho đứa bé này đâu!”
Tiếng Cốc Vân thình lình vang lên phía sau lưng hai người, Tình Không lập tức rụt tay về, Sơ Tình oán trách nói, “Vân di, con sẽ cẩn thận, Tình Không cũng không phải người ngoài!”
Cốc Vân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn xuống chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay của Tình Không, bà nheo mắt cố nhìn. Bà biết Lôi Ân khi ở Las Vegas có đấu giá được một khối ngọc thô bạc triệu, Lôi Ân không đưa cho Sơ Tình, hiện tại cư nhiên lại ở trên tay cô gái này!
Đôi mắt hạnh trừng lên, Cốc Vân gắt gao nhìn chằm chằm cổ tay Tình Không, sau đó nói, “Ngọc có thể tránh tà, Sơ Tình, có người tặng cô sao?”
Tình Không nghe ra được ý của bà ta, cô cúi đầu nhìn về phía cổ tay, vội vàng tháo vòng ngọc ra.
“Không, Tình Không……”
Sơ Tình muốn từ chối, Tình Không đã đem nó đeo lên tay cô gái, nói, “Đồ này vốn thuộc về cô……”
Nói xong, cô đứng lên, thẳng bước đi ra ngoài.