Tình Không muốn động mà không dám động, thậm chí ngay cả thở cũng
không dám, âm thanh dị hợp kia khủng bố bên tai khiến cô càng thêm sợ
hãi, hơn nữa cô còn cảm nhận được chúng đang tiến dần về phía cô.
Cô muốn kêu cứu, muốn chạy trốn, nhưng không ai đến giúp cô.
Cô gắt gao cắn môi, muốn xem nhẹ cảm giác ghê tởm này, nhưng cô cảm nhận
được chúng đang dần chui qua quần áo cô, chạm đến da thịt….
Dịch Hàn vừa theo Lôi Ân về, Mark đột nhiên từ phía sau nhảy bổ vào hắn, gắt gao cắn ống quần hắn, lôi hắn ra ngoai.
“Mark, buông ra!” Dịch Hàn càng tránh, nó lại cắn càng nhanh.
Lôi Ân cảm thấy lạ, quay đầu quắc mắt nhìn Dịch Hàn, Mark nức nở hai tiếng, Dịch Hàn tựa hồ hiểu được nó đang cầu xin, nhanh chóng theo nó chạy ra
ngoài.
Nó mang hắn đến hang rắn. Dịch Hàn thực không hiểu, chỗ này là rắn do Lôi Ân nuôi, vì muốn lấy mật rắn để ăn nên chúng đương nhiên
không có độc.
Nhưng ngay sau đó, Dịch Hàn nghe thấy có tiếng nức
nở trong hang, hắn vội vàng buông dây thừng nhảy xuống. Quả nhiên nhìn
thấy Tình Không co rúm đang run rẩy ngồi trong góc tối. cả người lạnh
lẽo như băng.
Tình Không không biết mình thở được như thế nào, nơi này chỉ toàn mùi và hơi lạnh của rắn, lanh lạnh rợn người áp lên da
thịt của cô. Chúng không cắn cô, nhưng chỉ thế này thôi cũng đủ khiến cô muốn chết ngất.
Lúc Dịch Hàn ôm Tình Không trở về, mặt Lôi Ân đen lại.
“Mộ tiểu thư rơi xuống hang rắn, hình như bị sợ hãi quá độ……” Dịch Hàn chủ động đem Tình Không đưa cho Lôi Ân. Lôi Ân cúi đầu nhìn
khuôn mặt kia, trắng bệch, không có một tia huyết sắc, môi bất an mấp
máy, thân thể không ngừng run rẩy.
Lúc hắn ôm lấy cô, làn môi bị
cắn nát, móng tay cũng bị đứt gãy, đôi tay sống chết túm lấy hắn, cảm
giác như người chết vớ được cọc ngầm, hắn cứ như vậy nhìn cô, trong lòng không hiểu tại sao lại đau nhói.
“Không…không…đừng cắn tôi……”
“Anh hai….anh………”
Lôi Ân ghé sát vào cô, nghe tiếng nức nở sợ hãi của cô, từng câu từng chữ hắn đều nhớ kỹ, đều là Hắc Ngân Thánh!
Bàn tay hắn đặt lên cổ cô, hận không thể bóp chết cô ngay lập tức!
Nhưng nhìn cô yếu ớt mê man bất lực khóc trong sợ hãi, hắn lại không đành lòng!
Lôi Ân tức giận đem Tình Không đặt trên giường rồi nhanh chong rời khỏi phòng, “Tra Lý, đem những người kia qua đây!”
Tình Không thở gấp, sợ hãi mở to mắt, trước mắt như xuất hiện ảo giác, thứ
sinh vật kia trườn trên người cô. Cô lảo đảo chạy vào toilet, mở ra vòi
hoa sen, quần áo cũng không thoát cứ như vậy mà chà sát da thịt mình.
Đáng ghét, lúc chúng liếʍ lên da thịt của cô, cô sợ hãi đến mức ngay cả thét cũng không thể.
Không biết đã chà qua bao nhiêu lần, lâu đến mức da thịt trắng nõn của cô đỏ hẳn một mảng, cô vẫn không ngừng cọ rửa.
“Cô đang làm cái gì vậy?” Lôi Ân phẫn nộ đá văng cửa thì liền nhìn thấy Tình Không ngồi trong
toilet, thân thể ướt đẫm, tay không ngừng chà cọ lên người. Cô gái hoảng loạn giống như hận không thể lột bỏ cả lớp da trên người mình vậy.
“Bẩn, đáng ghét……” Tình Không không ngừng lặp lại, Lôi Ân đi qua, một tay ôm lấy cô, thân
thể của cô lạnh như băng, không biết cô tỉnh lại đã bao lâu rồi?
“Anh hai….. em sợ……” Nàng thuận thế lôi kéo hắn quần áo, lần đầu tiên ở trước mặt hắn toát
ra như vậy ưu thương cảm xúc khi, hắn mới ý thức được, nàng là thật bị
dọa đến.
“Chớ sợ chớ sợ, không có việc gì, Tình Không, tất cả qua rồi!” Lôi Ân nâng hai gò má của cô lene, nhìn ánh mắt bình thường quật cường giờ đây giống như ánh mắt nai con sợ hãi.